Bên ngoài lại vang lên tiếng “choang”, hình như có gì đó rơi vỡ. Tôi trở ra thì thấy trên sàn là một chiếc thìa sứ đã vỡ vụn, trong bên canh trắng có một chút rau xanh và một đôi đũa để bên cạnh nồi…. như vẻ có người mới dùng qua.
Tôi tức giận, cũng chẳng muốn làm to chuyện nữa, tôi đến bên cái bàn, bỏ vài miếng thịt vào bên canh đỏ, mặt tôi không chút biểu cảm và bắt đầu ăn, cho dù là có cay đến chảy hết cả nước mắt nước mũi, nhưng tôi vẫn cố chịu sự đau khổ đó, tôi nói :”Lẩu uyên ương thì cũng ăn rồi, em thỏa mãn rồi chứ? Em còn muốn gì nữa đây?”
Hình như đã kết thúc, tiếp theo đó tôi đi ngủ luôn và chẳng có gì bất thường xảy ra nữa.
Nửa đêm, khi tôi đang trong giấc ngủ mơ hồ, tự nhiên tôi thấy buồn buồn ở mũi, như kiểu có người dùng tóc trêu chọc tôi.
“Đừng đùa!” Tôi bực mình quơ tay, ngón tay tôi chạm phải một mái tóc…. tôi bừng tỉnh, ngồi phắt dậy…. rồi đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông phát ra từ một nơi xa… cái hướng đó, hình như là hướng của ban công tầng thứ 18.
Việc đã đến nước này thì tôi làm sao có thể ngủ được nữa chứ. Tôi mở điện thoại bật bài “chú đại bi”, bật quay vòng cho đến tận sáng hôm sau.
Kiều Tiên…. quả thực là đã đi theo tôi. Tôi cười trong đau khổ, gọi một chiếc taxi và chuẩn bị đi đến quán lẩu hầm hôm nọ.
Buổi sáng ở Trùng Khánh quả thực rất vắng vẻ. Thành phố với nhịp điệu sống chậm kiểu này mang lại cho người ta cảm giác đặc biệt thoải mái… Nhưng lúc này, tôi lại chẳng còn tâm trạng đâu mà hưởng thụ nữa, vừa xuống xe, tôi đã chạy ngay đến chỗ quán lẩu hầm , đúng lúc đó thì chủ quán đang đứng ở cửa.
Ông ta vừa thay xong quần áo, khóa cửa hàng và vái lạy pho tượng thờ, chắc là vừa đóng cửa lúc nãy. Tôi rảo bước đi tới, đưa tay định vỗ vào vai ông ấy.
Câu chuyện về vị tướng quân Ba Manzi này tôi cũng đã tìm hiểu qua. Chuyện kể rằng đó là tướng quân của nước Ba (hiện nay là khu Giang Bắc của Trùng Khánh) thời Chu, vị tướng quân này tài giỏi và có đức độ nên rất được người dân yêu mến, sau khi qua đời ông luôn được người dân nơi đây thờ phụng, và cũng được coi như một một loại tín ngưỡng của người dân địa phương.
Lúc này mặt trời đã dần dần lên cao, ánh nắng chiếu vào chiếc đao trên pho tượng và phản chiếu một tia sáng chói lòa đúng vào mắt tôi. Tôi lấy tay che mặt theo phản xạ, đột nhiên cảm thấy bị chiếu nóng hết cả lòng bàn tay, nhưng toàn thân lại nhẹ nhõm đến lạ thường, dường như có một cái gì đó đã bị át đi, một âm thanh như tiếng thảm kêu đột nhiên xuất hiện bên tai tôi và nhanh chóng biến mất.
Ông chủ quán dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, ông ta quay đầu lại nhìn tôi và cười: “Gặp chuyện gì rồi à?”
Trong lúc nước sôi nửa bỏng này, tôi cảm thấy dường như đã nắm được một tia hi vọng sống sót cuối cùng, tôi cầu xin ông ấy: “Ông chủ quán , xin ông hãy cứu tôi!”
Ông ta không trả lời, mà chỉ dùng một tấm vải đỏ đậy lên pho tượng, sau đó đặt vào túi một cách cẩn thận, xong xuôi ông ấy mới nói rằng; “Đi theo tôi”
Tôi đi theo ông ấy một đoạn đường cũng khá dài, đến một quán trà. Quán này hình như cũng vừa mở cửa, bên trong là một ông cụ tóc bạc trắng nhưng trông rất có tinh thần đang lau bộ ấm trà.
Ông chủ quán dường như đã rất quen thuộc nơi đây nên vừa bước vào đã chọn ngay một chỗ cạnh cửa sổ và ngồi xuống: “Một ấm trà”
Sáng sớm quán trà chưa có khách, ông cụ mang ấm trà đến nhưng không đi mà ngồi xuống nhìn chằm chằm vào tôi: “Anh bạn nhỏ, cô gái hôm trước…. có chuyện gì rồi đúng không?”
Tôi lặng người, nhìn kỹ lại một lúc lâu thì mới đột nhiên nhớ lại rằng tối hôm đó hình như ông cụ cũng ngồi ở bàn bên cạnh ăn lẩu cùng một nhóm các ông già khác.
Có mặt ông chủ quán và ông cụ, tôi liền kể lại câu chuyện với Kiều Tiên.
Ông chủ quán lẩu nghe xong cau mày và nói: “Anh bạn nhỏ ….việc này nếu để tôi nói thì cậu cũng không trách ai được”. Ông ấy uống một ngụm trà “Cậu đã vái lạy ngài tướng quân Ba, thì ma quỷ cũng không dám làm loạn đâu. Nhưng nồi lẩu uyên ương này…. là do cậu tự gọi, lại còn không nghe lời khuyên ngăn… như thế nào là tự ăn quả khổ? Cậu biết rồi chứ?”
Tôi cười trong đau khổ: “Ông chủ quán, ông đừng nói tôi nữa…. ông dám mở một quán ăn như thế này thì chắc hẳn cũng có quen biết với những bậc tài giỏi, xin hãy chỉ cho tôi một con đường sống đi”