Truyện Kinh Dị Lẩu Uyên Ương – Lẩu Âm Dương Tập 2



Đây là lần đầu mặt cô ấy có biểu cảm, cô ấy rưng rưng nước mắt nhìn tôi, giọng điệu thì như vẻ cầu xin: “Anh Xuyên, đừng ăn canh trắng”.

Thấy cô ấy thế này, trong lòng tôi bỗng dưng nổi sóng… đúng là cái biểu cảm này, cái biểu cảm mà năm đó tôi đã dùng để cầu xin cô ấy đừng rời xa tôi.

Tôi gạt tay cô ấy ra, cho miếng đậu vào mồm: “Anh cứ ăn, thì đã sao?”

Ngay khi cho vào miệng, tôi bỗng lặng người… mùi vị quen thuộc của loại canh nóng này hoàn toàn không hề có, mà thay vào đó là một vị lạnh như băng. Tôi cảm thấy sự việc có vẻ không bình thường nên đã nhổ miếng đậu ra. Vẻ mặt của Kiều Tiên lộ vẻ phức tạp, vừa đau khổ vừa vui mừng, cô ấy ngồi sững sờ trên ghế, nhắm mắt và không nói gì.

Tôi cẩn trọng hỏi cô ấy có chuyện gì đang xảy ra ở đây, nhưng chỉ thấy cô ấy ngồi dựa lưng vào ghế, để lộ cái cổ trắng được che phủ bở mái tóc dài. Trên làn da mỏng manh và mịn màng ấy, hình như có một đường khâu xung quanh….nó giống như vừa được khâu vào.

Tôi đột nhiên hoảng sợ, bỏ lại Kiều Tiên và chạy đi, đến tính tiền cũng không nhớ . Chủ quán cũng không ngăn tôi lại, chỉ là hình như lúc tôi chạy ra khỏi quán, ông ấy đã thở dài một tiếng.

Về đến khách sạn, tôi vùi đầu vào ngủ luôn cho đến tận trưa hôm sau mới tỉnh dậy, toàn thân thì đau nhức.



Tôi ngồi trên giường ngây ra một lúc lâu rồi mới nhớ ra chuyện tối hôm qua. Sau một hồi do dự, tôi cầm điện thoại và gọi vào số điện thoại quen thuộc trong ký ức.

“Tiểu Tiên, hôm qua….” Tôi đã chuẩn bị tâm lý để nghe những lời trách móc từ cô ấy.

“Cậu tìm Kiều Tiên?” Đầu bên kia là tiếng của một người phụ nữ, nghe có vẻ đã rất già.

“Bác là mẹ của cô ấy ạ? Cháu chào bác, cháu là bạn học của Kiều Tiên….chúng cháu là bạn đại học, bác có thể cho cháu nói chuyện với cô ấy được không ạ?”

Đầu bên kia im lặng một hồi rồi mới trả lời bằng một giọng nói khàn đặc :”Tiểu Tiên…đã mất được 3 năm rồi”.

Cái gì? Tôi hoảng sợ…chẳng phải tối qua tôi vừa gặp cô ấy sao?

Nghe tôi nói vậy, mẹ cô ấy hình như cũng có vẻ rất kinh ngạc. Tôi hỏi xin địa chỉ rồi gọi taxi đến nhà Kiều Tiên.

Không sai, đúng là năm đó Kiều Tiên đã không quan tâm đến lời cầu xin của tôi mà khăng khăng bỏ rơi tôi để về quê nhà Trùng Khánh, thế nhưng, vào ngày thứ hai sau khi trở về, cô ấy đã gặp một tai nạn lớn, cổ cô ấy bị cứa bởi một mảnh sắt lớn, cơ thể của cô ấy đã bị cắt rời ngay lúc đó. Sau khi sự việc xảy ra, mẹ cô ấy phải rất khó khăn mới tìm được một người hóa trang giỏi, khâu lại phần đầu vào cơ thể cho cô ấy để tổ chức đám tang.

Nghe đến đây, tôi cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng lên đến tận óc, tôi lại nghĩ về vết khâu trên cổ Kiều Tiên khi gặp mặt ngày hôm qua, tôi hỏi mẹ cô ấy với cái giọng run run: “Bác ơi, vậy hôm qua cháu nhìn thấy…”



Mẹ Kiều Tiên cũng có vẻ kích động, tay bác ấy nắm chặt lấy khung ảnh thờ, mắt rưng rưng và nói :”Đó là A Tiên trở về đấy… Bác đã nhớ nó tận 3 năm rồi, cuối cùng nó đã trở về…. Cháu đã nhìn thấy nó ở đâu vậy? Mau nói cho bác biết đi!”

Tôi cố nhớ lại rồi mới miễn cưỡng nói lại cho bác ấy cái địa chỉ. Bác ấy ngồi suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn phải lắc đầu.

“Bác ở Trùng Khánh sống đã 40 năm, nhưng chưa bao giờ từng nghe nói đến quán này….. nhưng về lẩu uyên ương thì….”. Bác ấy nhìn tôi một lúc rồi mới nói tiếp :”A Xuyên, cháu và A Tiên….. không phải bạn bè bình thường phải không?”

“Dạ…đúng ạ, chúng cháu có yêu nhau một thời gian”. Tôi sờ tay lên mũi, có chút gì đó ngượng ngùng.



Please follow and like us:
Pin Share

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

CAPTCHA ImageChange Image

Contact Me on Zalo