“Vậy thì đúng rồi”, bác ấy thở dài, “trước đây bác có nghe những người già kể về một truyền thuyết…. lẩu uyên ương này còn gọi là lẩu âm dương. Trước đây, nếu người nào đó quá nhớ đến người thân đã qua đời của mình thì vào ban đêm, họ sẽ tìm một nơi có âm khí nặng để ăn một nồi lẩu uyên ương. Nếu người đã qua đời cũng nhớ người kia thì họ sẽ hiện về ăn cùng. Người sống ăn canh đỏ, người chết ăn canh trắng, trước khi ăn hết nồi lẩu, hai người ở hai đầu âm dương cách biệt sẽ có thể tương phùng trong một khoảng thời gian ngắn. Năm đó bác cũng đã thử cách này, bác muốn gặp lại A Tiên một lần…. nhưng không ngờ, người mà A Tiên nhớ nhất, lại là cháu.”
Nghe vậy, tôi nổi hết cả da gà và đột nhiên, tôi nghĩ đến một điều rất đáng sợ, tôi vội vàng hỏi :”Vậy nếu như….người sống ăn canh trắng thì sao ạ?”
“Nếu người sống ăn canh trắng… thì sẽ kết đôi uyên ương với người chết. Từ đó âm dương không phân biệt, họ sẽ là một đôi, cũng có thể gọi là kết hôn với người chết”. Bác ấy đột nhiên ý thức được điều gì đó nên đã hỏi lại tôi :”Không phải là cháu đã….” Thấy tôi gật đầu, bác ấy do dự và nói :”Tuy rằng đứng trên góc độ là mẹ của A Tiên, bác rất muốn gặp lại nó…. nhưng …. bất cứ người sống nào mà kết uyên ương… thì đều không ai có thể sống quá 7 ngày….”
Trong lòng tôi tuy đã sớm hình thành một tảng băng lạnh, nhưng tôi vẫn cố cười và nói: “Truyền thuyết mà bác…. đều chỉ là đồn đại mà thôi. Bây giờ là thời đại gì rồi, cháu không tin những thứ này. Hôm qua…. chắc chỉ là một giấc mơ mà thôi…. cháu xin lỗi vì đã làm phiền bác….”. Nói xong, tôi quay đi tháo chạy khỏi nhà Kiều Tiên.
Về đến khách sạn, lưng áo tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Bên ngoài trời đã tối, nhưng tôi chẳng muốn ăn gì cả, tôi lấy điện thoại ra đặt ngay một vé máy bay sớm nhất của ngày hôm sau… Tôi muốn đi khỏi Trùng Khánh ngay lập tức! Sau khi thấy có thông báo đã đặt vé xong, tôi thở dài một cách nhẹ nhõm rồi nằm dài trên giường. Bụng tôi reo lên vì đói, tôi ngồi dậy, định đặt một phần cơm tại phòng ở khách sạn.
Đúng lúc này, bỗng có tiếng gõ cửa: “Chào anh, bữa tối của anh đã đến”. Ồ… khách sạn này thật không tệ, thật là biết nghĩ cho tôi…. Nhưng khi mở cửa, nhìn thấy người phục vụ đẩy vào một cái bàn ăn, bên trên đặt một nồi lẩu uyên ương đơn giản.
Tôi lại nổi da gà, rùng mình và hỏi: “Anh…tại sao anh lại mang cái này đến cho tôi?”
Người phục vụ có vẻ ngạc nhiên: “Lúc nãy không phải vợ anh đã gọi điện cho lễ tân để đặt bữa tối hay sao?”
Tôi…vợ tôi? Trán tôi đẫm mồ hôi, nhưng tôi không còn tâm tư nào mà đi lau. Tôi cắn răng nói với người nhân viên: “Đúng, tôi có nhầm lẫn chút…. anh để đồ ở đấy đi, anh có thể đi rồi…”
Người nhân viên đi ra và đóng cửa, ngay khi cửa phòng khép vào, tôi đã không thể chịu nổi nữa nên đã hét lên trong căn phòng trống chỉ mỗi mình tôi rằng: “Kiều Tiên ! Em ra đây ! Nếu đã chết rồi thì hãy ở yên dưới đó! Tại sao lại bám theo anh?”
Tôi đập phá đồ đạc để giải tỏa tâm trạng lúc này, nhưng một chút hồi âm cũng không thấy có. Tôi thở một cách mệt nhọc và ngồi lên giường, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, lúc này, trong phòng vệ sinh đã được đóng cửa kia vang lên tiếng nước, và… tiếng nói quen thuộc của một cô gái, cô ta đang hát và dường như đang tắm với một tâm trạng rất vui vẻ.
Đây là… bài hát mà Kiều Tiên thích nhất! Nhìn thấy bóng người uyển chuyển qua tấm kính trong nhà tắm, tôi dường như đang quay trở về thời đại học, trong cái đêm khi mà tôi và Kiều Tiên ở cùng nhau trong một nhà nghỉ bên ngoài trường….
Tôi lao vào nhà tắm… nhưng trong đó trống không…. ngoại trừ vòi nước đang bật.