Ông chủ quán lẩu lắc đầu: “Tôi thì có tài cán gì chứ, quán lẩu hầm này hàng ngày đều mở vào buổi tối, sáng sớm đóng cửa, người đến không phải là thần linh quỷ quái thì cũng là thầy bói phù thủy, nhưng tất cả đều được tướng quan Ba trấn áp. Hôm đó tôi thấy cậu gọi lẩu uyên ương mà mặt không đổi sắc, lại có vẻ rất quen với nữ quỷ kia, tôi lại cứ tưởng cậu là mãnh long vùng khác đến đây làm phép… không ngờ, cậu lại thế này”
Tôi lại nhìn qua ông cụ với ánh mắt cầu cứu: “Ông ơi, ông có thể đến ăn ở quán lẩu hầm đó, nhất định ông cũng không phải người thường đúng không ạ?”
Ông cụ chưa trả lời thì chủ quán lẩu đã cười khểnh một tiếng: “Ông ấy à? Chỉ biết pha trà an hồn thôi, sơn thành bất luận là dương hay âm đều phải nể mặt ông ấy thôi mà, ông ấy không sống được mấy năm nữa rồi”
Ông cụ cũng không nổi giận, mà chỉ cười kiểu như người bị nói không phải là ông ấy ý.
Chủ quán lẩu lại thở dài:”Lúc nãy tướng quân Ba đã giúp cậu tạm thời xua đuổi thứ trên người cậu đi rồi, nhưng tối nay chắc chắn cô ta sẽ còn quay lại… hai người ăn lẩu uyên ương, chuyện này tướng quân Ba không giúp được…. để tôi nói, thì cậu nên chuẩn bị sớm việc hậu sự đi. Sau này, rất hoan nghênh hai người đến ăn lẩu ủng hộ quán tôi.”
Chẳng nhẽ lại hết cách thật rồi sao? Tôi lặng người… Lúc này ông cụ đột nhiên đưa đến trước mặt tôi một cốc trà: “yên tâm đi, thuyền đến đầu tự nhiên thẳng. Anh bạn nhỏ, uống cốc trà an hồn này đi, bổ sung tinh thần trước đã rồi tính sau. Nếu không, chẳng phải chờ đến khi oan hồn đến lấy mạng, cậu đã chết vì mệt rồi.”
Vừa đưa trà lên miệng, một mùi thơm nhè nhẹ bay vào mũi tôi, đi vào tận tim gan tôi, những mệt mỏi do không ngủ được của ngày hôm qua đột nhiên tan biến.
“Tối nay, cậu đến giúp chủ quán lẩu một tay, hãy ở đó…. tam giáo cửu lưu của sơn thành đều thích lẩu của anh ta, cậu ở đó còn sợ không gặp được người giúp sao?”
Nghe ông cụ nói vậy, tôi đã lấy lại hi vọng. Không sai, muốn cởi dây thì phải tìm người buộc dây, tôi gặp phải chuyện này ở quán lẩu đó thì cũng có thể sẽ giải quyết được ở đó.
Buổi tối…
Tôi cứ tưởng nói gì mình cũng tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, việc giúp chủ quán lẩu thì chắc cũng chẳng có vấn đề gì… không ngờ chủ quán lại luôn phải giúp ngược lại tôi, làm giảm cả hiệu suất công việc của ông ấy, nên tôi đã bị đuổi qua một bên.
Tôi ngồi ở cửa quán nghịch điện thoại. “Anh đang làm gì thế?” Một mùi thơm ập tới, một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi.
“Xem wei…” tiếng vừa phát ra, tôi đột nhiên cứng hết cả người, mồ hôi lạnh rơi lả tả từ chán xuống, tôi quay đầu lại nhìn với vẻ cẩn trọng, liếc mắt nhìn thấy một bóng người sau lưng… Tôi nhảy dựng lên và chạy vào trốn sau lưng ông chủ quán lẩu, run rẩy chỉ vào hướng đó:”Kiều… Kiều Tiên…”
Mặt của Kiều Tiên từ trong bóng tối dần dần hiện rõ, còn rưng rưng nước mắt và nói: “Anh Xuyên….. Chưa bao giờ em ép buộc anh làm gì cả…. chuyện về lẩu uyên ương anh cũng không thể trách em…”
Tôi không chịu được nữa nên đã quát lên: “Vậy em hãy đi đi! Vì anh em đi nhanh đi”
Ông chủ quán lẩu dường như không chịu được nữa nên đã kéo tôi ra: “Đạo lí luân hồi, việc này cô ấy cũng không quyết định được…. cậu là đàn ông, cậu có thể có chút trách nhiệm được không”
Ông ấy bê lên một nồi lẩu uyên ương, “bịch” đặt xuống bàn: “Hai người nói chuyện đi, tôi còn bận lắm…nhưng tý nữa thì đừng quên trả tiền đấy”
Tôi đành phải ngồi xuống, Kiều Tiên từ từ hiện ra từ bóng tối rồi ngồi xuống đối diện tôi.
“Anh Xuyên, đừng sợ…. em không làm hại anh đâu” Kiều Tiên khẽ nói, sau đó cầm đũa gắp một miếng thịt bỏ vào bên canh đỏ, gắp lên nhúng vào nước trà cho bớt cay rồi mới bỏ vào bát cho tôi.
Cảnh tượng trước mắt này làm tôi nhớ lại chuyện xưa, khi chúng tôi còn yêu nhau thì cô ấy vẫn thường làm vậy. Điều này cũng làm nỗi sợ trong tôi giảm đi được phần nào. Tôi gắp miếng thịt đó lên bỏ vào mồm, do dự mấy giây, tôi gắp một miếng thịt dê cho vào bên canh trắng rồi bỏ vào bát cho cô ấy.
“Trước đấy đều là anh ăn canh trắng em ăn canh đỏ…. không ngờ rằng bây giờ lại ngược lại”, tôi cố gượng cười.
Kiều Tiên không ăn mà chỉ cúi đầu rồi khóc: “Anh Xuyên,…. mấy năm trở lại đây anh vẫn tốt chứ”
“Không tốt”, tôi lắc đầu. “Nhớ lại năm đó em nhất quyết bỏ đi, làm anh buồn bã một thời gian nên đã bỏ lỡ dịp tuyển dụng, anh phải rất khó khăn mới tìm được việc làm, phải mất 3 năm thì anh mới ổn định được… nhưng nay em lại làm hại anh rồi”
“Em xin lỗi” Kiều Tiên nghẹn ngào, “Năm đó mẹ bắt em về, thậm chí nói rằng bà sẽ tự tử nếu em không về… em không còn cách nào khác…”
“Được rồi”, tôi ngắt lời, nhìn vào mắt cô ấy một cách chân thành “Việc đã qua rồi, chúng ta hãy buông tay được không? Em có thể tha cho anh được không?”