Thầy Đồ Thầy Tà.
Tác Giả: Huyết Bán Nguyệt.
Chap 11: kết.
Quay lại sân nhà Phú Hộ Mão, Tư Lam vung tay mà bắt ấn lao đến, Trương thấy vậy thì siết chặt tay cũng lao lên:
— Thằng Chó, mày dám bắt Hồng để làm thần giữ của… tao giết mày.
Tư Lam vung tay đánh một ấn về phía Trương, cậu giật mình mà né cúi sụp người, Tư Lam đánh hụt thì nhào tới trước, chân lão nhanh như chớp tung gối mà đánh lên:
— *Bốp*
Ăn trọn đầu gối của Tư Lam, Trương choáng váng mà ôm mặt, trên cao cùi chõ Tư Lam lại đánh mạnh xuống lưng Trương.
— *Bốp*
Trương thổ cả huyết, chân phải Tư Lam quét ngang đánh Trương ngã ra đất, bàn chân lại dơ lên cao mà đạp mạnh xuống thì Ông Thiện vung chân lao tới một cước mà đá mạnh vào ngực Tư Lam:
— bốp bốp
Liên tiếp hai cú đá mạnh vào ngực, Tư Lam ôm ngực mà thở khó nhọc, ánh mắt trừng trừng nhìn về phía trước, Vội kéo Trương đứng dậy rồi lên tiếng:
— con mau đưa con bé đi khỏi đây. Ở đây để ta lo.
Trương thở lên từng hơi, đưa tay mà quẹt vệt máu dính trên khoé miệng, sau đó thì đi ra sau mở trói cho Hồng, Ông Thiện đưa tay mà thủ thế, Tư Lam hét lớn:
— Liễu Soái, Giết hắn.
Liễu Soái lúc này vung tay lao tới, âm phong nỗi lên như vũ bão, hai cánh tay mang theo âm lực đen ngòm mà đánh tới, không hề hấn gì, chỉ thấy ông Thiện trừng to mắt, cả người bộc ra thần lực mà chặn lại Liễu Soái, bị chặn đứng bất ngờ, Liễu Soái trợn trừng mắt mà nhìn, ông Thiện bất ngờ hét lớn:
— Trấn.
Chữ trấn từ miệng ông Thiện đánh thẳng vài người Liễu Soái:
— *ầm*
Liễu Soái bị đánh lùi ra sau cả chục bước, đưa hai tay tới trước ngực để đỡ nhưng thần lực kia quá lớn làm hắn rung tay bần bật, âm khí bị đánh tan đáng kể. Tư Lam thấy vậy thì rút cây kiếm đồng xu ra, cắn máu rồi tung thanh kiếm lơ lửng trước mặt, rồi lại đưa hai tay điểm ở hai thái dương, mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm đọc chú rồi trừng mắt,
— Sáttt….
Thanh kiếm đồng xu lập tức được một lớp ánh sáng đỏ bao bọc, rồi nhằm hướng ông Thiện mà lao tới, Tư Lam cũng vung tay nắm đấm mà lao theo sau, ông Thiện lập tức rút trong người ra thanh kiếm nhỏ, ánh sáng loé lên ông vung tay mà chém mạnh về phía trước.
— Choangggg…..
Nhát chém đầy uy lực đánh cho thanh kiếm đồng xu kia vỡ nát, Tư Lam đang đà đi tới thì ông Thiện là lách người mà né, nắm đấm kia sượt qua mặt, bất ngờ ông đưa tay chụp tay Tư Lam lại, rồi sau thì vật ngược nó ra đằng sau, Tư Lam thân thể to béo nhưng lão dễ dàng mà lộn một vòng trên không trung ra sau, Chân lão vừa chạm đất thì:
— bốpppp….
Chân Trái của ông Thiện đã quét ngang, đá cho lão ngã mạnh mà đập đầu xuống đất, Liễu Soái lúc này hô lớn cho đám âm binh xông lên mà cứu lão Tư:
— chúng bây, giết thằng già này cho tao.
Đám âm binh hùng hổ mà xông lên, ông Thiện chỉ thẳng mũi kiếm về đám âm binh, chúng sợ sệt mà khựng lại. Liễu Soái lại hét lớn:
— Còn không mau giết hắn.
Ông Thiện gằng giọng:
— Chúng mày muốn hồn tiêu phách tán thì cứ việc lên.
Tư Lam đau đớn mà bò lòm còm. Chợt hắn nhíu mày, đưa tay bấm độn thì thốt lên:
— mẹ kiếp, có kẻ mạo phạm đến nơi thờ tổ sư.
Tư Lam vội vung tay mà ném bột chu sa nổ mù trời rồi tung ngươi ra khỏi tường mà chạy như bay về nhà. Liễu soái thấy Tư Lam bỏ chạy thoát thân thì cũng vội cùng đám âm binh biến mất, chỉ còn lại Ông Thiện, Phú Hộ Mão lúc này đang run lẩy bẩy mà núp sau cửa, ông Thiện quay sang thì lên tiếng mà nói:
— Tên kia, mau ra đây. Nghiệp của ngươi cũng nặng không kém đâu.
Phú Hộ Mão giật thót tim, vội chạy ra mà quỳ sụp xuống van xin,
— ối dồi ôi ông tha cho tôi ông tha cho tôi… tại tại… tại tên thầy tà ấy xúi tôi làm điều xằng bậy… huhuhu… ông tha cho….
Ông Thiện đứng chắp tay ra sau, mặt hướng lên trời mà nói:
— ông trời có đức hiếu sinh, đến cả con kiến còn muốn có sự sống, vậy thì ngươi có quyền gì cướp đi mạng sống của người khác để tư lợi cho ngươi. Hả..
Phú Hộ Mão lại van xin khóc lóc:
— dạ dạ.. tôi biết tôi biết, tất cả là do tên thầy tà kia xúi dại tôi… chuyện này chuyện này tôi chỉ làm theo lời hắn. Huhuhuhu….
Ông Thiện thở dài rồi lắc đầu:
— hắn ta chỉ lừa gạt ngươi mà thôi, lúc này cái bàn lễ kia dùng để đãi âm binh của hắn. Hắn chỉ lợi dụng ngươi mà thôi. May mà ta đến kịp thời. Mọi chuyện còn cứu được. Hừ…ngươi có biết việc yểm thần giữ của mang nghiệp quả nặng đến cỡ nào không. Hả…?? lần sau còn để ta bắt gặp chuyện này thì đừng trách ta mạnh tay.
Nói rồi ông Thiện lắc đầu mà bước đi ra ngoài, đi một đoạn về nhà thì thấy Trương đang ngồi mà trấn an tinh thần của Hồng, cô đang rất hoãn loạn, chỉ biết ngồi ôm gối mà khóc nức nở, ông Thiện thấy vậy thì lên tiếng:
— Con trấn an con bé đi. Haizzz… ta nghĩ nó cần phải nghỉ ngơi nhiều lắm.
Tư Lam quay về thì cảm nhận được vừa rồi ở đây đã có một trận chiến xảy ra, quan sát thì nhận ra tổ sư của lão đã hiện thân mà đánh với kẻ có tình đột nhập. Lão lườm mắt, rồi đưa tay tính toán, sau thì bừng bừng lửa giận, quay sang mà nhìn vào cái bát quái:
—- có phải chúng mày muốn cứu hắn không. Được, dám phá tao… giờ này còn sớm, hừ.. để tao coi..
Rồi hắn đưa tay lẩm bẩm mà cười cười:
— giờ tý đêm nay, hà hà. Được, thằng thầy đồ, tao sẽ tế mày cho tổ sư vào giờ tý đêm nay. Hừ…. Cho mày hồn tiêu phách tán, đời đời không thể siêu sinh….
Rồi lão lại cười lên như điên dại, ánh mắt như dại dần đi, hai tay đập rầm rầm xuống bàn. Liễu Soái lúc này từ từ xuất hiện, toàn thân hắn bị đánh cho tả tơi, âm lực lúc này đã rất yếu ớt, đám âm binh dưới trướng hắn thì không thấy đâu, hắn vừa xuất hiện thì ngã quỵ, ánh mắt trợn lên trừng trừng, Tư Lam đầu tóc rối bù, hai mắt nỗi đầy gân đỏ mà quay sang:
— Liễu Soáiii… ngươi bị làm saoo…
Liễu Soái lúc này mới thoi thóp mà lên tiếng:
— tên Thổ Phỉ, hắn hắn…..
Tư Lam trừng mắt:
— hắn làm sao.
Liễu Soái ngày càng yếu ớt, hắn lại nói:
— Ta vừa giao đấu với pháp sư kia xong, trong lúc ta đang dẫn quân về thì gặp hắn, hắn hắn…. hắn… hắn cho âm binh lao vào đánh ta, toàn bộ âm binh của ta đều bị chúng giết sạch. Hắn đánh ta đến nông nỗi này…
Tư Lam trừng trừng mắt, siết chặt tay, cả người run lên bần bật:
—- là màyy… mày dám phản taoo… được… tao cho mày chết chung với thằng thầy Đồ kia.
Liễu Soái lúc này yếu ớt mà nói:
— Lão Già, cứu ta.. cứu ta…
Tư Lam quay lại nhìn Liễu Soái, rồi lão cười nhếch mép:
— mày thật vô dụng.
Bất chợt lão vung tay, tung ra một cái bát quái lớn, rồi đưa lên cao, Liễu Soái trợn trừng mắt:
— lão già, ngươi định làm gì.
Tư Lam không đáp, lão vung tay mà điểm chú, Liễu Soái biết có chuyện chẳng lành, vội dùng âm lực mà định chạy thoát thân thì Tư Lam hét lớn:
—- Giam…
Cái bát quái phát ra luồng ánh sáng vàng chiếu vào Liễu Soái, làm hắn toàn thân cứng đờ, âm lực một lần nữa bị thiêu đốt nhanh chóng. Tư Lam lại vung tay mà điểm chú, sau một lúc thì mở trừng đôi mắt, bất chợt bức tượng Tiêu Diện Đại Sĩ loé sáng lên, từ cái miệng răng nanh lỏm chỏm ấy, một luồng gió thổi ra hút Liễu Soái vào bên trong, chỉ kịp nghe hắn hét lớn rồi ngay lập tức biến mất. Bức tượng cũng trở về bình thường. Tư Lam cười lên điên dại:
— hà hà hà hà hà….. vô dụng như mày thì chỉ đáng để tổ sư dùng bữa.
Ngọc Soái lúc này đang đứng lăm lăm mà nhìn về hướng nhà Tư Lam, ánh mắt hằn học, căm phẫn:
—- Lão Già, thù xưa oán cũ, hôm nay phải tính cho rõ. Năm đó ta rửa ta gác kiếm, một lòng buông bỏ mọi thứ mà quay đầu hướng thiện, nhưng chính ngươi… chính ngươi đã ép ta trở lại con đường tà đạo như ngày hôm nayyy….. là ngươiiii….
Ngọc Soái như in năm đó, sau khi ngộ nhận ra những điều sai trái mình từng làm, Ngọc Soái chọn cách tự kết liễu cuộc đời mình bằng một nhát dao. Ấy cũng chính cái ngày mà hắn vứt bỏ mọi thứ oán nghiệp chém giết cướp của, một lòng mà quay về con đường thiện lương, chính Tư Lam đã đến và thương lượng sẽ giúp Ngọc Soái hoá giải bớt nghiệp báo, nhưng nào ngờ lão ta lại gài bẫy cho Ngọc Soái sa chân vào con đường ma đạo, sau đó lão ta dàn trận mà bắt lấy linh hồn của Ngọc Soái rồi phong ấn vào một hình nộm, bắt Ngọc Soái phải tuân theo lệnh hắn đưa ra. Nỗi uất hận ngày càng nhiều,Ngọc Soái luôn muốn có một ngày tự tay mình giết chết tên Tư Lam mà thoát khỏi sự giam cầm của hắn.
Ông Thiện đang thiu thiu giấc ngủ thì hai Thổ Kỳ bất ngờ xuất hiện, toàn thân đầy thương tích, âm khí toả ra lúc đậm lúc nhạt, ông Thiện thấy vậy thì vội bật dậy mà hành lễ, sau lại lên tiếng hỏi:
— Hai cha sao lại…..
Chưa để ông Thiện nói dứt câu, hai Thổ Kỳ lại lên tiếng:
— Chúng ta vừa từ nơi giam cầm thằng Minh về, cái phòng sau nhà của tên Tà Đạo kia, không ngờ hắn lại thờ Ngạ Quỷ.
Ông Thiện tròn mắt, rồi lại nói:
— ngạ quỷ sao, con cũng đã chạm trán với ngạ quỷ, hy vọng lần này mọi chuyện sẽ ổn.
Họ Nguyễn lên tiếng:
— tên này hắn có thể giả dạng được Tiêu Diện Đại Sĩ thì cũng không phải hạng tầm thường.
Họ Lê ngắt lời:
— mau, mau dậy mà cứu thằng Minh, không thì nó sẽ bị đánh cho hồn tiêu phách tán mất.
Vừa dứt lời thì một luồng gió từ đâu thổi đến, một giọng nói vang lên khiến cho ông Thiện không khỏi bàn hoàng, cả người run lên bần bật:
— Thiện con…..
Ông Thiện đưa mắt mà tìm xung quanh, hai Thổ Kỳ cũng giật mình mà quay lại, lúc này một bóng trắng từ bên ngoài bước vào, mái tóc dài bối lên cao, tướng người gầy guộc, khuôn mặt điềm đạm, đang từ từ bước vào, lúc này Hai Thổ Kỳ mới lên tiếng:
— Anh Hai.
Ông Thiện cũng không cầm được nước mắt mà thốt lên:
— bố…. ố…. ố…..
Ông Thân khẽ gật đầu, rồi lại lên tiếng:
— nay ta về đây cũng vì chuyện của Thằng Minh, ta biết nó đang gặp đại hạn, còn nữa, tên Ngạ Quỷ đang giả dạng Tiêu Diện Sĩ kia cũng đã được ta báo với ngài Tiêu Diện. Sau khi cho âm binh lên kiểm chứng thì ngài ban phước báo cho ta một lá cờ lệnh của ngài.
Nói rồi ông Thân hoá ra một cây cờ tam giác, thần lực nó phát ra mạnh vô cùng, làm cho hai Thổ Kỳ cũng phải đứng dang ra xa, ông Thân lại lên tiếng:
— Thầy Cờ như thấy Thần.Con Mau đi mà cứu em con.
Giật mình mà tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhại, hai khoé mắt nước mắt vẫn còn chảy ra. Ông Đưa tay lên mà lau mồ hôi thì giật mình mà nhìn lại thứ trên tay mình đang cầm là một tấm cờ tam giác màu vàng, trên cờ có khắc mấy chữ nhưng ông Thiện không hiểu, biết chắc rằng giấc mơ vừa rồi là có thật, ông vội vàng với lấy thanh kiếm rồi tung cửa chạy thật nhanh đến nhà Tư Lam. Tuổi già sức yếu, ông chạy được một đoạn thì dừng lại mà thở, rồi lại cố mà chạy thật nhanh để cứu em mình. Bên nhà Tư Lam, Ngọc Soái đang vung đao mà đánh hai tên ngạ quỷ canh cổng:
— Nghiệp súc chúng mày không đáng để xuất hiện trên dương thế.
Thanh đao nhanh như chớp chém xuống, hai tên ngạ quỷ thét lên từng tiếng kinh dị rồi vung hai cây gậy gỗ mà đỡ lấy, *ầm* đám âm binh dưới cũng lao đến mà vung kiếm chém vào hai tên ngạ quỷ, chúng rú lên từng tiếng đau đớn, Tư Lam từ bên trong chạy ra:
— Thì ra là ngươi. Thằng thổ phỉ.
Ngọc Soái vung tay mà vận âm lực đánh văng hai tên Ngạ Quỷ, rồi nhếch mép:
— thằng chó, mày hại tao đến ngày hôm nay cũng nên trả giá đi.
Tư Lam nhếch mép:
— vậy thì để tao coi, âm lực của mày tới đâu.
Dứt lời lão lao lên, Ngọc Soái vung đao mà hét lớn rồi lao lên như bão táp:
— *ầm* ầm* ầm*
Thanh Đao chém xuống Tư Lam đưa cái bát quái ra mà đỡ lấy, ba nhát chém mạnh nhưng cái bát quái kia của lão không hề hấn gì, lão tung cái bái quái lớn lên cao, dang rộng hai tay, rồi chắp lại trước ngực, từ trên cao cái bát quái phát ra một hình âm dương lớn, từ đó từng ánh sáng trắng đen liên tục đánh về phía Ngọc Soái;
— ầm ầm ầm….
Ngọc Soái cũng không vừa, hắn tạo một kết giới mà đỡ lấy, đám âm binh cũng lui về mà dùng âm lực cùng Ngọc Soái chống đỡ.
Ông Thiện vừa chạy đến nơi thì chứng kiến cảnh đấu pháp của một người một vong, đứng quan sát một lúc thì lẻn đi ra sau mà đá tung canh cửa sau nhà Tư Lam, bước vào trong thì thấy một cánh cửa nhỏ đang khoá chặt, rút kiếm mà chém mạnh sợi xích nhỏ, ông tung chân mà đá mạnh cánh cửa đi vào, một thứ âm khí từ bên trong tuông ra đập vào người ông khiến ông phải rùng mình, vừa nhìn thấy cái bát quái thì nhanh như chớp ông đưa tay bắt quyết rồi chỉ thẳng vào cái bát quái mà hét:
—pháaa…
*ầm* cái bát quái nổ tan tành, từ bên trong thầy Minh bị đánh văng ra ngoài, cả người thương tích tím tái, nằm vật ra nền mà yếu ớt, ông Thiện lại nói:
— dám dùng câu hồn trận để giam em ta. Khốn kiếp.
Nói rồi ông lao tới đỡ lấy Thầy Minh, rồi lập tức đưa tay bắt quyết chú, một đốm sáng xuất hiện, nó thu lấy hồn thể của Thầy Minh vào trong rồi bay nhanh về mà nhập vào thể xác. Tư Lam đang đấu pháp với Ngọc Soái thì giật mình, phun ra một ngụm máu rồi run run mà nói:
— Chết tiệt, kẻ nào vừa phá phép của ta.
Lão định tung người chạy ra sau thì Ngọc Soái lao tới vung tay mà đánh một pháp vào lưng lão:
— chát….
Lão ta ngã sấp tới trước, miệng thổ huyết, ánh mắt giận dữ hằn học, cả người run run mà nói:
— thằng chó… mày mày… vậy thì để tao giải quyết mày trước.
Ông Thiện toan đứng dậy thì nhận ra phía sau một luồng âm khí lao đến giữ chặt hai chân, quay lại thì thấy bức tượng Tiêu Diện không mắt đang nhìn về hướng mình. Ông nheo mắt mà nhìn cho rõ thì thốt lên:
— quái lạ, tại sao bức tượng Tiêu Diện lại không có mắt.
Bức tượng Tiêu Diện một lần nữa loé sáng, sương khói mù mịt kéo đến, một tiếng nói vang vọng phát lên:
— Phàm Nhân, đứng trước mặt Tiêu Diện ta tại sao không hành lễ.
Ông Thiện đưa mắt mà nhìn xung quanh, cả người ngó nghiêng mà tìm kiếm, làn sương khói kia từ từ mà biến mất, một hư ảnh to lớn lù lù xuất hiện, Tiêu Diện Đại Sĩ trên người mặc bộ giáp phục ngũ sắc, tay cầm cờ, tay cầm chuông tướng đứng uy nghiêm nhưng tuyệt nhiên không có mắt. hiện ra trước mắt ông Thiện, cả người ông như đang bị một lực ép cả ngàn cân đè lên, toàn thân cứng đờ, Tiêu Diện không mắt lại phát ra tiếng nói:
— Phàm Nhân, thấy bổn toạ còn không biết sợ là gì hay sao.
Ánh mắt sâu hoáy đó lại nhìn thẳng vào người ông, lá cờ tam giác trong người ông lập tức phát sáng, một luồng thần lực phát ra toàn thân, lúc này ông mới nhẹ nhỏm cả người, đưa mắt mà nhìn Tiêu Diện không mắt:
— Thì ra mày là ngạ quỷ giả dạng Tiêu Diện. Nghiệp súc. Vậy thì tao cũng muốn thử xem mày tài phép đến đâu.
Tiêu Diện không mắt liền quát:
— Hỗn..
Tiêu Diện Không Mắt vung chân mà đá mạnh vào người ông Thiện, cú đá nhanh đến mức không thể nào nhìn thấy, chỉ nghe một tiếng vút rồi *ầm* ông Thiện bị đá văng ra xa, ôm người mà đau đớn, vội đứng dậy mà rút kiếm, đưa tay cứa ngang một đường mà viết chú trên kiếm, thanh kiếm run lên bần bật, loé sáng lên, ông Thiện đánh mạnh vào chui kiếm:
— Diệt.
Thanh Kiếm nhanh như chớp nhằm hướng Tiêu Diện mà đánh tới, Tiêu Diện chỉ mở to đôi mắt đen mà nhìn, Thanh Kiếm lao gần đến thì bất chợt bị một lực nào đó cản lại, ông Thiện thừa cơ hội, đưa tay bắt quyết chú rồi lao tới vung tay đánh mạnh vào người Tiêu Diện:
— ầmmmm…..
Một pháp đánh ra khiến cho Tiêu Diện không mắt phải lùi lại mấy bước, Hắn ta liếc mắt hất mặt sang một bên, thanh kiếm lập tức chuyển hướng mà bay tới găm mạnh vào vách tường, Tiêu Diện lại vung cờ mà phất mạnh, âm phong như bão vũ kéo tới, cánh cửa phòng bị hất tung văng ra ngoài, trong gió có tiếng hàng ngàn vong hồn đang gào thét lao tới mà bao quanh lấy ông Thiện, cả người ông lạnh run bần bật, oán khí lúc này bủa vây làm cho ông có cảm giác run sợ, gai ốc nỗi lên từng đợt, ngay lập tức ông ngồi chắp bằng, tay bắt ấn trước ngực, miệng lẩm bẩm đọc chú, ánh sáng vàng từ người ông phát ra từ từ đánh tản oán khí ra xa, Tiêu Diện không mắt dương cao chân mà từ trên cao dẫm xuống, ngay lúc này lá cờ tam giác phát sáng, một ánh sáng từ đó đánh thẳng vào chân trụ của Tiêu Diện, làm hắn loạn choạng, ông Thiện phụt ra máu tươi:
— ta ta… hừ… âm lực của kẻ này kinh hoàng thật. Vừa rồi hắn mà dẫm xuống thì có mà tan xương nát thịt.
Tiêu Diện không mắt lại trừng mắt, cái lưỡi dài lè ra, tay vung cờ mà chỉ thẳng về phía ông Thiện, lúc này lá cờ trong người ông lập tức phát sáng, nó bay thoát ra bên ngoài, một ánh sáng vàng rực phát ra, làm cho tên Tiêu Diện kia phải rùng mình run sợ, ông Thiện lấy tay che mắt, bất giác một hư ảnh chẳng khác gì Tiêu Diện không mắt hiện ra từ lá cờ, bao quanh hư ảnh này là một ánh sáng chói loá, tướng đứng oai phong, cái lưỡi dài thè ra, trên lưỡi có một dòng chữ tiếng phạn đang phát sáng, ánh mắt trợn trừng sáng quắc đang nhìn về hướng tên Tiêu Diện không mắt kia, ánh sáng từ mắt Tiêu Diện Đại Sĩ chiếu vào tên Tiêu Diện không mắt, ngay lập tức hắn hoá lại nguyên thân là một tên Ngạ Quỷ gầy nhom với cái bụng lớn trương lên, hai mắt nó đen hoáy, khuôn mặt dị hợm thống khổ. Tiêu Diện Đại Sĩ phát ra âm thanh vang vọng đầy uy lực nhưng có lại mang âm điệu từ bi:
— Nghiệp Súc, chốn âm ti không lo trả nghiệp, lại còn dám trốn lên dương gian mà giả dạng ta làm điều xằng bậy.
Ngạ Quỷ run lên cầm cập, quỳ sập xuống mà bò tới chân Tiêu Diện, ngạ quỷ đưa tay mà ôm lấy giày của ngài, rồi đặt lên trên đầu mình rồi cúi gập đầu xuống đất, Tiêu Diện Đại Sĩ hai mắt trừng trừng, rồi vung cờ lên cao, chân phải thì dẫm lên đầu của Ngạ Quỷ, chân kia thì đứng trụ:
— Nghiệp Súc, mau theo ta về âm ti mà chịu tội.
Dứt lời một luồng sáng loé lên, Tiêu Diện Đại Sĩ cùng với tên từ từ biến mất. Ông Thiện bừng mở mắt thì
— *ầm*
Bức tượng Tiêu Diện không mắt nổ tan tành, mọi thứ bắt đầu sụp đổ, Tư Lam bên ngoài đang đấu pháp với Ngọc Soái thì một lần nữa thổ huyết, máu tươi từ trong miệng cứ thế mà trào ra, hai mắt lão long lên sòng sọc, toàn thân người cứng đờ, ngã bật ra đằng sau, cả thân người giật lên liên tục, Ngọc Soái thấy vậy thì lao tới định bóp chết Tư Lam thì ông Thiện từ đâu bất ngờ lên tiếng:
— dừng tay.
Ngọc Soái khựng lại, dương mắt mà nhìn thấy ngay lập tức nhận ra người kia là ai, Ngọc Soái thốt lên:
— ngươi là…
Ông Thiện lại lên tiếng:
— Thổ Phỉ đất Nam Giang, Trần Hải Ngọc. Có phải là ngươi không.
Lúc này Ngọc Soái giọng run run mà nói:
— là là…. Ngươi là….
Ông Thiện thở dài mà nói:
— Là Đệ.
Ngọc Soái bước tới, nhìn thấy ông Thiện nay tóc đã bạc trắng, da đã nhăn nheo, thì tay run run mà đặt lên đầu ông mà xoa:
— sư sư… sư đệ….. tiểu tử, ngươi đã già như thế này rồi sao. Haha hahaha….
Ngọc Soái vừa cười mà hai mắt vừa đổ lệ, âm lệ đổ ra Ngọc Soái từ từ hoá thành một chàng thanh niên chỉ mơi đôi mươi, tướng tá to cao vạm vỡ, khuôn mặt chữ vương, Ngọc Soái lại lên tiếng:
— Lão Tứ… Sư Phụ của chúng ta…. Sư phụ…
Lúc này ông Thiện mới thở dài:
— sư phụ mất lâu rồi. Trước khi mất sư phụ có dặn đệ phải tìm cho được huynh mà khuyên huynh trở về con đường chánh đạo huyền môn.
Ngọc Soái lúc này hai mắt đượm buồn, giọng run run mà nói:
— Nhớ năm đó khi ta giận dỗi từ mặt sư phụ mà đi theo bọn thổ phỉ. Sau này ta biết ta sai nhưng những gì ta làm không kịp để cứu chữa nữa rồi. Đôi tay ta đã nhuốm đầy máu tươi. Mà ta nhớ năm đó đệ chỉ mới là tên tiểu tử mười bốn mười lăm tuổi. Mà nay đã thành một lão già như thế này rồi sao. Hà hà hà… đệ xem… ta có phải là trẻ hơn đệ hay không. Hà hà hà…
Ông Thiện sụt sùi, hai hàng nước mắt chảy tự bao giờ:
— huynh đi đâu mà lâu nay ta tìm không thấy huynh, mà nay lại thành ra như thế này.
Ngọc Soái thở dài mà nói:
— Chuyện dài lắm, chúng ta sẽ hàn huyên sau. Ta muốn đệ dẫn ta về gặp sư phụ lần cuối rồi ta sẽ cùng đám âm binh của ta nương tựa vào cửa phật mà quay về chánh đạo.
Ông Thiện gật đầu mà nói:
— được rồi, huynh tạm lánh theo Đệ vài ngày, rồi chúng ta về mộ của sư phụ.
Nói rồi Ngọc Soái cũng đám âm binh kia thoát ẩn thoát hiện mà theo chân ông Thiện. Tiếng gà gáy lại vang lên, Thầy Minh từ từ mà mở mắt, cái thứ ánh sáng bên ngoài chiếu vào làm mắt thầy nhíu lại, rồi từ từ mà mở ra, ông Thiện đang ngồi kế bên thì lên tiếng nói:
— tỉnh rồi à. Thập tử nhất sinh đó nha em trai. Hà hà…
Thầy Minh quay sang thì nhìn thấy ông Thiện thì miệng ú ở mấy chữ:
— anh… anh… anh Hai….
— nào nào, chú mới quay về với thể xác, hồn phách thì bị tổn thương nặng, nên nghĩ ngơi một thời gian. Anh đã trị thương cho chú một phần, giờ chỉ cần tỉnh dưỡng một thời gian là khoẻ.
Thầy Minh lúc này mới nhoẻn miệng mà cười, hai hàng nước mắt chảy ra trên khoé mắt. Và rồi Cái làng quê này lại được trả về với sự yên bình vốn có của nó, bên cái mái lá nghèo, tiếng người thầy vẫn ngày ngày vang lên mà đem con chữ đến với mọi người, đâu đó trong tiếng giảng có tiếng của một kẻ điên dại, ngày ngày chạy rong ngoài đường mà hú lên từng tiếng man dại, hắn luôn lảm nhảm về quá khứ, lảm nhảm mà cúi lạy tạ tội về những gì mà hắn đã gây ra.