Thầy Đồ Thầy Tà – Chap 8


Người đàn ông trung niên, đang thiu thiu chìm vào giấc trưa, thì hai bóng người lù lù xuất hiện trong giấc mơ, một người không đầu, người kia thì có đầu mà không mắt, cả hai đứng mà kêu:

— Thiện con…. Thiện…. dậy đi con….

Ông Thiện lúc này mơ màng mà nhìn thấy hai cha nuôi thì vội ngồi dậy chắp tay hành lễ:

— Cha nuôi, là hai người sao.

Họ Nguyễn lúc này mới gật đầu, rồi lên tiếng:

— Hai cha đây con.

Ông Thiện lúc này mới rưng rưng mắt, chắp tay nghẹn lòng nói:

— Sao lâu nay hai cha không về thăm con.

Họ Lê lúc này mới đi tới, đưa tay vuốt đầu ông Thiện mà nói:

— Hai cha bận coi đất coi cát cho anh chị hai, với cả trông coi thằng Minh con ạ.

Họ Nguyễn lại cất tiếng:

— Thiện à, nay hai cha về đây là có việc muốn nói với con.

Ông Thiện vội đáp:

— Là việc gì vậy hai cha.

Họ Nguyễn hừ lạnh một tiếng rồi nói:

— Thằng Minh nó bị người ta hãm hại, hiện tại hồn phách nó bị bắt đi mất rồi, con về mà coi cứu nó. Hai cha đúng lúc phải bận việc dưới cõi âm. Không về mà giúp được. Con coi mà về cứu em nha con.

Nghe tới đây thì ông Thiện ngỡ ngàng, vội đứng dậy đưa ánh mắt nhìn xa xăm:

— Minh, thằng Minh sao hai cha, nó nó… nó bị làm sao…

Họ Lê lúc này lên tiếng:

— Thằng Minh nó đang bị người ta hãm hại, hồn phách nó bị bắt nhốt ở nơi nào đó rồi, hiện tại thì hai cha đang có việc dưới cõi âm, con về mà cứu em trước. Hai cha xong việc hai cha sẽ về ngay.

Nói tới đây thì ông Thiện giật mình mà tỉnh giấc, trên má còn lăn dài hai hàng nước mắt, mồ hôi đầm đìa. Hơi thở mệt nhọc, ongi Thiện ngồi mà ngẫm lại giấc mơ vừa rồi thầm nghĩ:

— Quái lạ, chuyện này rốt cuộc ra làm sao.

Đang ngồi đưa ánh mắt trầm tư nhìn xa xăm, nhớ lại vừa đêm qua, khi đang ngồi đung trà thì tình cờ cái tách trà không đụng mà vỡ làm đôi. Biết điềm chẳng lành, nhưng không ngờ nó lại tới nhanh như vậy. Chợt có tiếng gọi bên ngoài:

— Ông ơii…. Ông ơiii….

Bên ngoài, tiếng vợ ông gọi vọng vào. Nhận ra đây là tiếng của vợ mình, ông Thiện cất tiếng mà đáp:

— Ơi… tôi đây, bà nó đấy à.

— Ừ.. tôi đây… ông ra đây có khách gặp đây này.

Nghe vợ nói có khách đến gặp thì ông Thiện đứng dậy đi từ sau hè ra phòng khách, thấy một cậu thanh niên dáng vẻ cao gầy đang đứng mồ hồi nhễ nhại thì lên tiếng hỏi:

— Cậu là…..

Người kia thấy ông Thiện thì ngay lập tức quỳ sụp xuống:

— Thưa,thầy có phải là Thầy Hai Thiện không ạ.

Ông Thiện đi tới vươn tay vội đỡ cậu ta dậy:

— Này này… đứng lên đã, nào nào ngồi đi ngồi đi, có gì thì từ từ hẵng nói.

Ông Thiện mời cậu ta ngồi ghế, rồi rót chén nước mà mời, sau đó thì lại hỏi:

— Cậu là ai, tìm đến tôi có việc gì không.

Lúc này người kia mới nói:

— Thưa Thầy, con là Dân, là học trò của Thầy Đồ Minh ạ.

Nghe tới đây thì ông Thiện giật mình, đưa mắt mà nhìn chầm chầm về phía Dân:

— Cậu là học trò của em trai tôi sao.

Dân gật đầu đáp:

— Dạ, con chính là học trò của thầy Minh. Nay thầy con gặp chuyện chẳng may, thầy đã lườn trước được việc này, nên có để lại một bức thư, căn dặn rằng có chuyện bất thường thì mang nó sang gửi cho thầy.

Nói rồi Dân đưa tay vào tay nải lấy ra một lá thư, sau đó đưa cho ông Thiện. Cầm lấy lá Thư trên tay, như không chờ được nữa, ông vội xé ra mà xem bên trong, đọc qua một lượt thì ông siết chặt tay, nước mắt ứa ra đầy cả mí mắt, khuôn mặt giận dữ hiện lên:

— Chết tiệt, mày dám hại em tao, lại còn muốn chiếm đất cha mẹ tao để lại. Hừ.

Ông Thiện đứng phắt dậy mà nói:

— Bà ơi, bà sắp xếp cho tôi ít hành lý, tôi phải về nhà một chuyến.

Vợ ông Thiện nghe vậy thì từ dưới bếp chạy lên mà hỏi:

— Bộ có chuyện gì hay sao mà gấp gáp dữ vậy ông.

Ông Thiện lại đáp:

— Ở nhà có chút việc, thằng Minh đang gặp phải đại nạn, tôi phải về mà cứu nó.

Nghe vậy thì vợ ông tái hết cả mặt:

— Nó nó… Minh nó bị sao vậy hở ông. Có nguy hiểm không.


Ông Thiện chậc lưỡi rồi nói:

— Có có, tình thế cấp bách, tôi phải về ngay, lúc nãy khi tôi ngủ trưa thì hai cha nuôi tôi về gọi. Vừa tỉnh dậy thì cậu này tới báo tin. Thôi thôi thôi… bà chuẩn bị cho tôi ít hành lý, tôi đi ít hôm tôi về. Nhá.

Vợ ông Thiện nghe vậy thì *dạ* một tiếng rồi đi vào phòng chuẩn bị cho ông một ít đồ như mọi khi ông đi trừ tà cho người ta. Cầm theo mớ đồ trên vai, rồi cả hai tức tốc đi về làng.

Trời đã ngã về chiều, Tư Lam đang đứng trước một bàn lễ vật ê hề đặt ở giữa sân, rồi chắp tay khấn vái, sau một lúc thì lão đi vào trong quan sát, sau một lúc thì hàng chục hàng trăm âm binh, ma quỷ xuất hiện, chúng mò tới bàn lễ mà giành giật từng miếng ăn, sau khi để cho chúng ăn no nê thì Tư Lam mới lên tiếng mà nói:

— Lễ của ta cũng đã nhận, sẵn đây các ngươi phải giúp cho ta một việc, sau việc này ta đãi các ngươi gấp mười lần chỗ này.

Đám âm binh cô hồn bên dưới lao nhao lên, Tư Lam vung tay mà đánh một pháp vào giữa bàn lễ *ầm* :

— Nhận lễ của ta mà không muốn làm cho ta ư. Đâu có dễ.

Tiếp tục bắt ấn mà đánh một pháp nữa vào đám âm binh kia, sau lại hỏi:

— Các người có đồng ý làm cho ta không. Không thì đừng trách.

Đám âm binh cô hồn bên dưới lập tức im thin thít, chúng túm lại tập trung đứng dưới chân Tư Lam như đợi lệnh, Tư Lam gật gù mà cười lớn:

— Hahaahahah…. Được, kể ra chúng mày cũng biết sợ đấy. Hahahaha. Mau, chúng mày mau đi phá phách cái làng này cho tao, hù doạ phá phách tuỳ ý chúng mày. Hahaha… tao sẽ thưởng.. tao sẽ thưởng lớn. Hahhaha…

Đám âm binh cô hồn nhìn nhau rồi lập tức tản ra tứ hướng mà đi khắp làng. Tư Lam khoái chí mà cười lớn:

— Há há há…. Thời của ta tới rồi hahahaha…

Quay người mà bước vào trong, chợt nhớ ra điều gì đó thì Tư Lam đi thẳng tới căn phòng nhỏ lần trước, mở cửa bước vào, lúc này chỉ thấy trên bàn có một hình nộm của Liễu Soái, Tư Lam bắt ấn mà gọi hai soái vong về. Chẳng mấy chốc một làn sương trắng đục từ từ hiện ra, Liễu Soái từ bên trong bước ra, đi theo sau là đám âm binh dưới trướng, thấy Tư Lam thì Liễu Soái lên tiếng:

— Có việc gì đó Lão Già.

Tư Lam lại cất tiếng:

— Tại sao lại chỉ có một mình ngươi, Ngọc Soái đâu.

Liễu Soái lắc đầu:

— Ta không biết.

Tròng mắt Tư Lam đảo ngang dọc, rồi bắt chú mà gọi một lần nữa, nhưng vẫn không thấy Ngọc Soái trở về:

— Mẹ cái tên Thổ Phỉ này. Phải cho hắn một trận mới được.

Dứt lời Tư Lam đi tới mà tìm hình nộm của Ngọc Soái, nhưng không thấy đâu, Tư Lam tìm thật kĩ hết tất cả các ngốc ngách trong phòng, vẫn không thấy đâu, lão điên tiết lên mà chửi đổng:

— Mẹ cha thằng chó nào dám cuỗm mất đồ của ông. Hảaa….

Liễu Soái thấy vậy thì nhếch mép mà cười khinh:

— Ta đã bảo rồi, tên thổ phỉ ấy trước sau gì hắn cũng sẽ phản ngươi thôi. Hahahaha… mà một khi đã phản rồi thì không nên để hắn tồn tại lâu. Hahahaha

Tư Lam siết chặt tay, khuôn mặt giận dữ, tàn ác:

— Ngọc Soái, thằng thổ phỉ… mày dám phản tao… dám phản tao hả…..

Thấy vậy thì Liễu Soái nhếch mép cười khoái chí, lập tức nhảy vào mà châm dầu thêm lửa:

— Này, xem chừng hắn đi tụ tập thành một tốp binh rồi cai quản khu này đấy nhá. Hahahaha.. lúc đó ngươi muốn gì đều phải đến mà xin hắn phù hộ. Hahhaa

Lão tức giận đập bàn mạnh một cái rồi Tư Lam mới quay sang nói với Liễu Soái:

— Ngươi, đi phá nát cái nhà vừa dựng cho ta, phá đến khi nào nó chịu đến mời ta thì thôi. Nghe chưa.

Khuôn mặt hiện lên sự giận dữ tột độ:

— Thổ Phỉ, mày dám phản tao, được… để coi trị mày ra làm sao…

Liễu Soái biết ý đồ của mình đã thành, hắn cười khinh, lập tức biến mất.

Anh Trung nhìn căn nhà đã xây lên được một ít thì mừng lắm, sau mấy ngày bị quấy phá thì nay đã được yên ổn, vội với lấy xâu cá lúc chiều anh vừa mua được rồi đi tới nhà Thầy Minh để biếu thầy chút quà mọn:

— Thầy ơi… con Trung đây.. con có ít quà muốn biếu thầy.

Không thấy Thầy trả lời, bên trong Trương đi ra cất tiếng hỏi:

— Ai đấy… ô anh Trung đấy ạ.

Anh Trung thấy Trương thì hỏi:

— Trương à em, Thầy đâu rồi em, anh có ít cá muốn biếu Thầy.

Trương cầm lấy xâu cá, vẻ mặt buồn rầu mà nói:

— haizz.. Thầy bị hôn mê sáng giờ rồi anh ạ, em cũng chẳng biết làm sao.

Vẻ mặt anh Trung bất ngờ, mà hỏi dồn:

— Ơ Thầy bị làm sao ấy, hôm qua vẫn còn thấy Thầy khoẻ mạnh đây mà. Cho anh vào thăm thầy tí nào.


Trương mới quay người dắt anh Trung vào trong thăm, ngồi hỏi chuyện một lúc thì cũng đã biết đầu đuôi sự việc, trong lòng anh chợt nóng như lửa đốt:

—- Chết thật, Lỡ chẳng may nhà tôi lại có chuyện thì biết nhờ ai giúp đây. Haizz thôi anh về đây chú Trương nhá. Chú lo cho Thầy mau khoẻ, có thiếu thốn hay cần gì thì cứ đến bảo anh. Không phải ngại gì cả, nha..

Trương cúi đầu tỏ vẻ biết ơn, rồi tiễn anh Trung ra về. Trời dần về khuya, sương đêm lại buông dày đặc, Hồng cầm trên tay một ít đồ mang sang nhà Thầy Minh, đang rảo bước trên đường làng thì nghe có tiếng sột soạt phía sau, quay người lại nhìn thì chỉ là con đường đất vắng. Hồng vẫn vô tư sải bước đi, tiếng gió bất chợt lại rít lên, cái lạnh của màn đêm kéo tới làm Hồng phải xuýt xoa, đưa tay ôm lấy hai vai mà run run:

— Trời hôm nay lạnh thế nhờ.

Từ đây tới nhà Thầy chỉ còn cách một đoạn khá gần, Hồng lại thở dài:

— haizzz.. không biết thầy có khoẻ hơn chút nào chưa nữa.

Chợt cô nghe tiếng bước chân đằng sau như đang đi tới, cô nhìn xuống đất thấy hai cái bóng đen đang lù lù tiến lại gần mình, *bốp* cái gậy lớn từ phía sau đập vào vai gáy làm cô choáng váng cả mặt mày, ngất lịm đi. Một tên dùng dây trói chặt hai tay hai chân cô lại rồi vác lên vai, cả hai nhanh chóng vội chạy thật nhanh:

— Mày có chắc là nó không.

Tên còn lại lên tiếng:

— Đúng, tao chắc chắn là nó rồi. nó là con gái của Bà Bếp đó. Chắc chắn rồi. Cứ vác nó về nhà ông phú trước cái đã.

Gió lạnh cứ thổi vù vù qua căn chòi nhỏ, anh Trung nằm co ro bên trong, đang say giấc nồng thì *ầm* tiếng động lớn phát ra, làm anh giật mình ngồi dậy, ngơ ngác đảo mắt nhìn xung quanh rồi vội vàng chạy ra bên ngoài, vừa bước ra thì *ầm * *ầm* trước mắt anh hàng chục cái trụ lớn đồng loạt đổ sụp, gió lớn bắt đầu nỗi lên cát bụi mù mịt, chỉ trong phút trong mà toàn bộ đều ngã sập, mặt anh tím tái cắt không còn một giọt máu, cả người run lên bần bật, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chợt trong gió có tiếng cười lanh lảnh đáng sợ:

— Hà hà hà… hahahahaha… hahahaha…

Anh Trung đứng chết điếng không để ý mà đái ra quần từ lúc nào, hai mắt anh nhắm lại rồi ngã lăn ra bất tỉnh.

— Thầy ơi chúng ta đi gần tới rồi ạ.

Dân lên tiếng chỉ tay về hướng ngôi nhà nhỏ của Thầy Minh, ông Thiện gật gù mà nói:

— Ta biết rồi, ta lớn lên tại nơi này thì sao mà không nhớ đường được, haizz cả năm nay ta mới quay lại đây.

Trên con đường vắng tối mịt, gió thì cứ rít lên từng cơn, hai thầy trò đi song song với nhau mà chuyện trò, ông Thiện đưa mắt nhìn xung quanh, dưới con mắt của một thầy pháp thì ông nhận ra nơi này âm khí dương khí lẫn lộn, nhưng có phần âm thịnh dương suy, nheo mắt mà nhìn một lúc thì ông chợt khựng người lại, đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía một bụi tre già:

— Soái vong.!

Dân thấy ông Thiện đang đi thì dừng lại bất chợt lên tiếng mà hỏi:

— Có chuyện gì sao thầy.

Không nói không rằng, ông đứng yên mà quan sát một soái vong đang đứng ngay chỗ bụi tre, phía bên kia là Ngọc Soái, hắn đang đứng mà đưa ánh mắt nhìn xa xăm. Như đang mưu tính một chuyện gì đó, âm lực cho biết có kẻ đang nhìn thấy mình, Ngọc Soái quay sang nhìn ông Thiện rồi từ từ mà biến mất. Lúc này Ông Thiện mới lên tiếng:

— Làng này trước giờ làm gì có soái vong cư ngụ. Lạ thật.

Dân lại lên tiếng mà hỏi:

— Bộ có chuyện gì sao hả thầy.

Lúc này ông Thiện mới lắc đầu:

— Không có gì, chúng ta đi tiếp.

Đi được một đoạn thì Dân lại khựng lại:

— Đêm hôm rồi mà ai ngồi kia vậy chứ.

Dân đi tới, một bóng người đang xoã tóc dài ngồi cụp gối, gục mặt khóc lên từng tiếng:

— Huhuhuhu… huhuhuhu…

Ông Thiện đưa ánh mắt nhìn theo thì nhếch mép mà cười cười:

— Chúng mày định đón tao sao. Hà hà.

Dân lúc này đi tới, rồi ngồi xuống gần bên mà hỏi:

— Này… này… cô gì ơi. Sao lại ngồi đây mà khóc thế này.

Người kia vẫn ngồi khóc hu hu mà không trả lời câu hỏi của Dân, nóng ruột Dân quay ra sau nhìn ông Thiện, ông chỉ hất mặt ra hiệu cho Dân tiếp tục hỏi:

— Này cô ơi, sao lại ngồi đây mà khóc thế, có việc gì chăng. Nữa đêm hôm khuya khoắt sao lại không về nhà. Có phải có việc gì uất ức hay không.


Dân đưa tay đặt lên vai cô gái thì giật mình mà rụt tay lại:

— Sao người cô lạnh thế này, cô trúng gió à.

Lúc này cô gái kia im thin thít, Dân lại hỏi dồn:

— Này này… cô gì ơi… cô có làm sao không đấy.

Im lặng một lúc thì cô gái mới bắt đầu cất tiếng nói với cái giọng the thé:

— Tôi tôi… tôi bị người ta hãm hại. Tôi bị người ta làm nhục. Người ta rạch mặt tôi… huhuhuhu…

Nghe vậy thì Dân chậc lưỡi, máu anh hùng nổi lên siết chặt tay:

— Mẹ kiếp, cái làng này nay lại xuất hiện những tên khốn nạn ấy hay sao. À, mặt cô có bị thương không, tôi có mang theo ít thuốc trị thương ngoài da, cô quay sang đây tôi xem thế nào rồi chữa cho nhé.

Cô gái kia lại lên tiếng:

— Có thật là anh chữa được vết rạch trên mặt tôi không. Huhuhu..

Dân cười cười mà nói:

— Cô không phải lo, tôi là học trò của Thầy Đồ Minh đây. Gì chứ mấy cái việc trị thương này thì có khó gì với tôi.

— Dạ, vậy thì nhờ anh giúp cho.

Dân lấy trong người ra một lọ thuốc nhỏ, đang chuẩn bị mở nắp thì giật bắn cả mình, miệng há hốc, cô gái kia từ từ xoay cái đầu một vòng từ trước ra sau, tóc đen dài loã xoã che kín hết mặt, lúc này cô ta đưa tay lên vén mái tóc sang hai bên, khuôn mặt quỷ dị từ từ lộ ra, hai mắt sâu hoáy, một vết rách xéo từ thái dương trái xuống dưới cằm phải, vết rách to gần hai ngón tay, máu thịt bê bết, dòi bọ từ bên trong bò ra nhúc nhích, miệng nhoẻn miệng cười ra đến mang tai:

— Saoooo…. Anh có chữa được không…. Hở… chữa được vết này khôngggg…

Dân cả kinh mà ngã người ra sau, bò lùi về một khoản thì đụng phải chân ông Thiện, hai mắt Dân vẫn đăm đăm nhìn vào cái đầu kinh dị kia,

— Sao… sao lại bò ra đấy xa thế… huhuhuhu… xa như vậy thì làm sao mà sức thuốc cho tôi…

Dứt lời hai tay của cô gái đưa lên ôm lấy cái đầu mà nhổ bứt ra khỏi cổ, da thịt từ từ mà rách ra, máu đổ ra như suối bám đầy hết bộ quần áo trắng đang mặc trên người, cô gái hai tay cầm lấy cái đầu kinh dị mà đưa tới trước mặt Dân:

— Này…. Này…. Anh sức thuốc cho tôi đi … huhu… sức cho tôi đi mà….

Dân kinh hãi mà hét lên, cô gái kia bất chợt cười lên ghê rợn:

—- Há há há há há há……

Bất thình lình nữ quỷ bỏ cái đầu rớt xuống đất lăn mấy vòng, rồi đưa hai tay mà chụp lấy cổ Dân bóp mạnh. Ông Thiện lúc này vung tay đánh mạnh vào hai tay của nữ quỷ làm nó buông cổ của Dân ra, ông lao lên rồi tung chân đá mạnh vào ngực làm toàn thân của nữ quỷ văng ra xa cả chục mét, cái đầu đang nằm dưới đất thì hét lên một tiếng, sau đó thì lăn nhanh về chỗ thân thể, đưa tay bắt lấy cái đầu lần nữa gắn lại vào cổ, nữ quỷ đưa ánh mắt sâu hoáy giận dữ nhìn ông Thiện, nó vung tay lao tới, ông Thiện đưa hai tay bắt quyết rồi vỗ mạnh hai tay vào nhau, một luồng sóng xung kích vàng đánh ra, uy lực của nó hất văng nữ quỷ ra xa. Ông Thiện nhếch mép mà cười:

— Yêu nghiệt, dám lộng hành trước mặt ta.

Dứt lời ông vung tay đánh một luồng thần lực, luồng thần lực lao vun vút tới đánh mạnh vào ngực nữ quỷ làm nó văng ra rồi dính vào một thân cây. Nữ Quỷ hét lên một tiếng kinh hãi, ả ta đưa tay ôm ngực kêu la đau đớn, toàn thân nó mờ nhạt đi, biết gặp phải người có đạo thuật cao tay, nó vội vàng đưa tay tạo một cơn âm phong đánh tới, khói bụi mù mịt tung trời làm cho Dân và Ông Thiện phải che mắt. Sau một lúc khói hết bụi tan thì nữ quỷ cũng theo đó mà chạy. Ông chỉ lắc đầu:

— Nơi này thật sự giờ đây không đơn giản như trước nữa rồi.

Dân lúc này run run mà đứng lên:

— Nó nó… nó đâu rồi thầy.

Ông Thiện cười cười mà nói:

— Hahaha.. gì mà cậu sợ đến run cả người thế. Thằng Minh không dạy cho cậu về mấy chuyện ma cỏ này à. Hahaha.

Nói rồi ông đưa chân đi trước, Dân run cầm cập vội chạy theo sau lưng. Cả hai lại tiếp tục đi về nhà Thầy Minh.

Please follow and like us:
Pin Share

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

CAPTCHA ImageChange Image

Contact Me on Zalo