Tác Giả: Huyết Bán Nguyệt.
Chap 9:
Nhật với Trương đang ngồi bên cạnh thầy, lúc sau Nhật lấy ra một mảnh giấy, tay nắn nót viết ra một dòng chữ đưa cho Trương đọc, thấy vậy Trương đưa tay cầm lấy mà xem:
—- Ngươi hỏi khi nào mới cứu được thầy sao.
Nhật lúc này gật đầu một cái, Trương lại thở dài bất lực đáp:
— Bây giờ chỉ còn đợi anh hai của Thầy về thôi.
Nhật căm phẫn siết chặt nắm tay, đôi mắt hằn lên vẻ giận dữ, thở hắt ra một hơi cậu đưa tay chỉ ra ngoài cổng, rồi lại chỉ vào mình. Lúc sau cậu bất ngờ đứng vụt dậy đi thẳng vào bếp, khi trở ra trên tay đã cầm một con dao bầu, Trương thấy vậy vội vàng chạy tới chụp tay Nhật kéo lại:
— Này, ngươi làm gì vậy.
Nhật lúc này cứ ư ư mà chỉ tay ra bên ngoài, rồi lại chỉ vào miệng và mắt mình, tay kia siết chặt dao mà chỉ chỉ, Trương như hiểu ra Nhật đang muốn làm gì, ý cậu ta rằng muốn cầm dao đến mà tìm lão Tư Lam. Trương mới lên tiếng can ngăn:
— Này, ngươi muốn tìm đến cái chết hay sao, ngươi xem lại ngươi đi, liệu có đủ sức giết hắn hay không, hay là vừa gặp đã bị hắn giết.
Đang nói thì bên ngoài có tiếng kêu vọng vào:
— Trương ơi…. Trương ơii…. Tôi tôi… tôi về rồi.
Dân từ bên ngoài đi vào, khuôn mặt vẫn còn hiện rõ nỗi sợ. Thấy Dân khuôn mặt tái mét, cắt không ra giọt máu, Trương liền hỏi:
— Mày mày… mày làm sao thế này.. trúng gió à. Vào nhà nhanh… vào đi.
Trương vội chụp lấy tay Dân kéo vào. Ông Thiện cũng theo sau mà tiến vào, ông đưa mắt nhìn xung quanh căn nhà rồi thở dài ra một tiếng, Trương thấy vậy thì lên tiếng:
— Ông là…
Nhật từ sau đi tới, chỉ chỉ cuống họng phát ra mấy tiếng ư ư, lúc này ông Thiện nhìn Nhật rồi lắc đầu:
— Người bị pháp đánh vào giữa tâm nhưng không chết. Đúng là tốt số.
Nhật nghe vậy thì vội bỏ dao xuống, quay sang nhìn Trương với ánh mắt khó hiểu, Trương mới lên tiếng:
— Thầy là Thầy Thiện, anh trai của Thầy Minh.
Ông Thiện khẽ gật đầu:
— Là ta đây. Haizzz
Thở dài một hơi rồi ông bước tới trước bàn thờ hai vị Thổ Kỳ, thắp ba nén hương cúi đầu khấn vái. Sau khi đã cắm hương vào lư thì quay sang mà hỏi :
— Thầy các ngươi đâu rồi.
Trương đưa tay chỉ vào buồng:
— Thưa Thầy, thầy con đang nằm trong giường đấy ạ.
Ông Thiện nhẹ gật đầu rồi bước vào trong, vừa đi ông vừa lên tiếng hỏi han:
— Cậu thanh niên, cậu tên gì đấy.
Trương cúi đầu vội đáp:
— Dạ thưa, con tên Trương ạ. Là học trò của Thầy Minh ạ.
Ông Thiện khẽ gật gù, đi vào trong thấy em mình đang nằm thì khựng lại, ánh mắt chợt cay cay đượm buồn, ông lắc đầu thở dài một hơi rồi đi tới ngồi xuống bên mép giường, đưa tay suýt xoa lấy bàn tay của Thầy Minh:
— Anh về rồi đây Minh, anh về rồi đây.
Nói rồi ông Thiện quay sang mà hỏi Trương:
— Thầy cậu xảy ra việc này lâu chưa, đầu đuôi ngọn ngành chuyện này ra làm sao.
Trương không cjaamj trễ mà vội kể ra đầu đuổi mọi chuyện không sót một câu, nghe qua một lượt ông Thiện gật gù, sau đó đưa ngón tay ra bắt một ấn pháp, đặt giữa trán Thầy Minh rồi nhắm nghiền mắt hồi lâu rồi bất chợt mở bừng mắt ra, mồ hôi trên trán lăn dài xuống, ông thở dài ra một hơi rồi lên tiếng:
—- Kẻ hại nó cũng không phải dạng vừa. Ta vừa cố dùng pháp lực để tìm hồn phách của nó, nhưng mãi mà không tìm ra dấu vết. Chậc, chuyện này ta phải tự mình đi dò la rồi.
Nói rồi ông Thiện quay sang nhìn mọi người khẽ cúi đầu tỏ vẻ cảm tạ:
— Thôi được rồi, các con về nghỉ ngơi đi. Ở đây có ta lo rồi. Vất vả cho các con quá.
Mọi người lại không muốn về lúc này, Dân thì lắc đầu lia lịa, vì lúc nãy con ma nữ đã làm cho anh muốn tè cả ra quần. Biết tất cả còn đang lo lắng về việc Thầy Minh, ông Thiện đành thở dài:
— Được rồi, vậy đêm nay các con ở đây với ta cũng được. Thôi trời cũng đã khuya rồi, mấy đứa mau mà nghỉ ngơi sớm, ta có việc cần phải làm.
Nói rồi ông vẫy tay ra hiệu cho tất cả đi ra ngoài, ông Thiện nhìn em mình mà lắc đầu, rồi lại thở dài thì thầm:
— Năm đó bố nói không sai mà, haizzz anh đi học đạo cũng là vì bố biết trước có ngày hôm nay đây Minh ạ.
Nói rồi ông Thiện sửa tư thế ngồi lại rồi ngồi chắp tay thiền định, một lúc sau thì hồn của ông từ từ rời khỏi thể xác, hồn đứng sang một bên nhìn cái thể xác đang ngồi thiền định, rồi quay qua nhìn em trai mình, ông Thiện đưa tay vuốt râu, rồi ẩn hiện xuyên qua vách nhà đi thẳng ra ngoài, khi hồn ông vừa bước ra ngoài thì đập vào mắt mình là vô số bầy yêu chúng quỷ đang quấy phá nhà dân, đứng quan sát một lúc thì ông lắc đầu thở dài ngao ngán:
— Loạn hết cả rồi, ta lo việc ta trước, rồi sẽ trị chúng mày sau.
Rồi ông vắt tay ra sau rời đi, hai mắt quan sát thật kĩ mọi ngóc ngách trong làng, ông sợ rằng vong hồn của Thầy Minh đang mắc kẹt tại một nơi nào đó, hay đang lang thang không tìm thấy đường về. Ông đi từng bước từng bước thật chậm, các vong hồn khác thấy ông đi ngang qua thì nhe nanh múa mép, vì tưởng đây là ma mới, chúng đưa mắt mà đổ dồn về từng bước chân của ông đi. Con ma nữ vừa rồi bị đánh cho tơi tả đang ngồi một góc, vừa nhìn thấy ổng thì cả kinh mà bỏ chạy thục mạng, bầy ma chúng quỷ từ từ mà xúm lại, chúng bao quanh ông Thiện, ông không nói không rằng, cũng không cần quan tâm đến bọn chúng, cứ từng bước mà đi hiên ngang, mấy con quỷ với cái nanh dài lao tới đưa tay định bắt lấy ông thì bất chợt từng dòng chú ngữ vang lên, ông đưa tay chắp lại trước ngực, chú lăng nghiêm phát ra từ miệng ông, rồi tạo thành từng dòng chữ màu vàng toả ra xung quanh, làm cho đám quỷ kia cả kinh vội né ra xa cả chục mét. Cứ thế ông đi hết nơi này đến nơi khác, chẳng mấy chốc mà đã đi gần hết cái làng này, nhưng vẫn không thấy vong hồn Thầy Minh ở đâu. Một luồng khí lực phát ra lao tới chỗ ông Thiện, ông cảm nhận được vội xoay người mà nhìn về hướng phát ra luồng khí lực ấy, ông phát hiện đó là một căn nhà lớn, nghĩ thầm:
— Có khi nào đây là nhà tên thầy tà ấy không.
Đưa mắt quan sát một lúc thì ông nhận ra nơi này âm khí lẫn lộn với tử khí và cả quỷ khí.
— Nơi này khí tức lẫn lộn, xem ra nơi này nghiêng về phần âm nhiều hơn phần dương rồi. Chắc chắn là nhà của lão thầy tà ấy.
Ông Thiện bèn đưa chân bước nhanh tới ngôi nhà của Tư Lam, đứng trước cái cổng lớn thì ông Thiện giật mình mà thốt lên:
— Chuyện gì vậy. Tại sao canh cửa không phải là hai môn thần, mà lại là hai con ngạ quỷ này. Xem ra có lẽ em trai ta đã bị bắt nhốt trong này.
Bất giác hai con ngạ quỷ mắt nó đỏ rực lên, quay qua phía ông mà nhìn chằm chằm, chúng đưa tay chỉ cái chuỳ lớn về phía ông Thiện, rồi nói bằng ngôn ngữ của cõi âm, ông nghe qua thì hiểu rằng chúng đang bảo ông không được lén phén trước ngôi gia này, không thì đừng trách hồn tiêu phách tán, ông Thiện ra dấu tay xua xua, rồi đi lùi ra xa, đứng nhìn xung quanh rồi nhớ kĩ từng chi tiết của ngôi nhà này rồi lập tức ông thu hồn phách về lại thân xác.
Mệt nhọc mà thở ra từng hơi:
— Haizzz, đúng là tuổi già sức yếu.
Ông lại kéo cái chõng sau bếp lên đó nằm, thiêm thiếp mà ngủ đi tự lúc nào.
Tiếng gà gáy sáng lại vang lên, Anh Trung giật mình thức giấc, thấy mình đang nằm ngoài đất, cả người thì ê ẩm như có ai lén đánh, rùng mình mà nhớ lại chuyện đêm quá, cảm giác bất an lại nổi lên, bây giờ Thầy Minh đã gặp đại hoạ, cũng chẳng còn ai giúp được ngoài tên Tư Lam, thở dài ra một hơi chán nản rồi anh đứng dậy đi vào trong gian. Hôm nay anh lại cho thợ dừng việc làm nhà, còn riêng mình thì tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc nghiêm trang, sắm một ít lễ vật mà đi sang nhà Tư Lam. Thấy anh Trung ăn mặc nghiêm trang cùng với mớ lễ vật đi tới thì đám đệ tử liền đi vào báo cho Tư Lam, lão cho gọi anh Trung vào, anh Trung từ bên ngoài đi vào, cảm giác cả người như đang bị thứ gì đó đè xuống, tới cánh cửa chính, vừa mới thấy anh thì Lão Tư đã lên tiếng:
— Người kia. Ta nhìn ra ngươi có phải đang gặp chuyện gì rất xấu. Đại vấn của ngươi đang không tốt, có phải gần đây gặp chuyện bất chấp hay trở ngại đúng không.
Anh nghe qua thì tức giận mà chửi thầm trong đầu:
— Mẹ nó, lão béo này, là ngươi tự gây ra rồi tự đoán. Làm như mình cao siêu lắm. Mẹ kiếp.
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng anh Trung vẫn phải vờ như không biết mà đưa tay hành lễ:
— Dạ dạ… thầy nói đúng rồi đấy ạ. Con dạo gần đây gặp những chuyện quái lạ, không biết phải làm sao, nay nghe được cái danh cái tiếng của thầy, nên muốn tới đây nhờ thầy giúp cho.
Tư Lam nghe vậy thì mặt ngông nghênh:
— Hà hà… đấy, ta nhìn là biết ngay. Có chuyện gì. Mau nói cho ta rõ. Ta sẽ làm phước mà giúp cho ngươi.
Anh Trung nghe hai chữ làm phước thì chề môi, nhưng lại lên tiếng:
— Dạ số là gần đây nhà con dựng cửa xây nhà, ấy… thế mà không hiểu vì chuyện gì cứ hễ mà dựng trụ lên thì sau một đêm thì tất cả đều bị ngã sập, liên tiếp mấy đêm nay đều như thế, con buồn rầu mà không biết vì lý do gì cả.
Nghe vậy thì Tư Lam cười thầm:
— Ta còn tưởng chuyện gì, chuyện này thì dễ như trở lòng bàn tay. Được rồi, ta sẽ làm phước mà giúp cho ngươi dựng ngôi gia này. Nhưng mà ta giúp thì giúp vậy, còn lại phải xem vào cái phước của người có bao nhiêu. Hà hà hà…
Nghe qua thì liền hiểu ý cái tên Tư Béo này muốn nhắc tới thứ gì, liền móc trong túi ra một bọc màu đỏ cầm đến nặng tay:
— Thưa Thầy, đây ạ… thầy xem thử cái phước của con nó có đủ không thầy. Con dâng thầy ạ.
Tư Lam liếc mắt ra hiệu cho tên đệ tử đi tới lấy cái bọc ấy đưa cho mình, cầm lấy cái bọc đỏ Lão mở ra mà xem bên trong tính qua tính lại thì thấy có 5 nén vàng rồng. Lão cười khoái chí:
—- Hahahahaaha…. Được được… xem ra phước phần của ngươi cũng lớn đấy. Hahahaha. Tụi bây, mau lấy tên tuổi của cậu này cho ta. Tối nay ta sẽ làm lễ mà thay đổi vận khí.
Nói rồi đám đệ tử lấy giấy bút ra mà ghi tên họ giờ sinh ngày sinh các thứ vào, rồi Tư Lam lại lên tiếng:
— Được rồi, bây giờ thì cậu về đi. Tối nay ta sẽ giúp cho. Cậu không cần phải lo.
Nói rồi Tư Lam đứng lên mà cầm cái bọc đi ra ngoài, Anh Trung hậm hực trong lòng lắm vì phải đem tiền cho kẻ phá nhà mình, trên danh nghĩa lại còn mang ơn của hắn, nhưng tình thế này thì biết làm sao được. Anh được đám đệ tử tiễn ra ngoài, lòng có chút hậm hực mà chửi thầm mấy câu, rồi cũng thở dài ngao ngán:
— Thôi thì biết làm sao được. Haizz của đi thay người vậy.
Nói rồi anh chán nản lê từng bước về nhà, Tư Lam ngồi nhịp nhịp chân nhâm nhi tách trà thì có một tên chạy vào mà thưa:
— Thưa Thầy, lão phú hộ báo đã tìm được trinh nữ. Hắn mời thầy qua xem xét tình hình ạ.
Tư Lam đặt tách trà xuống, gật đầu nhẹ một cái rồi phất tay ra hiệu cho tên kia đi ra ngoài, Tư Lam nhếch mép mà cười:
— cứ thế này thì chẳng mấy chốc ta giàu có nhất cái làng cái huyện này. Hahaha…
Rồi lão đứng dậy mà đi về hướng nhà phú hộ Mão.
Ông Thiện thức giấc thì thấy mặt trời đã lên cao, quay sang thì thấy em mình vẫn còn nằm đó, ông thở dài một hơi rồi đứng dậy đi ra ngoài, thấy bên ngoài giờ đây chỉ còn mỗi mình Nhật, ông hỏi:
— Con tới đây, để ta xem vết thương đã lành lặn chưa.
Nhật đi tới, ông Thiện đưa tay tháo cái băng mắt ra, vết thương đã khô lại, nhưng con ngươi đã đơ đi, màng trắng đục đã kéo che gần hết mắt, ông lắc đầu nói:
— Hiện tại vết thương đã lành, nhưng nó không còn khả năng để nhìn được nữa. Nói thẳng ra là đã mù hết một bên. Haizz
Rồi lại mở miếng quấn trên miệng ra, đưa mắt mà nhìn vào trong thì giật mình:
— Là bị người ta cắt lưỡi sao.
Nhật khẽ gật đầu, Ông Thiện lại nói:
— Chết thật, là dùng tà thuật để kéo đứt lưỡi.
Nói rồi ông lắc đầu, đưa tay bấm vấn tính gì đó, rồi búng nhẹ một tia sáng trắng vào trong, tia sáng ấy vừa chạm vào đầu lưỡi còn lại thì Nhật đau đớn kêu lên một tiếng, nhưng sau đó thì lại có cảm giác êm dịu vô cùng. Ông Thiện lại nói:
— Ta đã đánh hết âm khí trên đó đi. Bây giờ thì không sao rồi, nếu không phát hiện sớm có lẽ trong thời gian ngắn con không còn giữ được cái mạng của mình đâu.
Nhật nghe vậy thì chắp tay cúi lạy mấy cái, ông Thiện lại nói:
— Được rồi, không cần phải làm vậy. Bây giờ ta ra ngoài, có chút việc. Con ở nhà mà trông thằng Minh giúp ta.
Nhật gật đầu mấy cái, ông Thiện quay ra mà đi ra ngoài, đứng nhìn trái nhìn phải rồi ông nhắm chặt mắt, hít lấy một hơi thật sâu mà thở ra, sau lại cất bước đi ra ngoài chợ, mua một ít hoa quả rồi đi thẳng ra mộ của bố mẹ mình. Đứng trước hai nấm mộ mà lòng ông dâng lên một cảm xúc khó tả, thắp nén hương rồi ông ngồi xuống mà lui hui nhổ từng ngọn cỏ dại.
Trương bế trên tay chú chó con bông trắng đen mà đi sang nhà Hồng, lần trước khi Hồng sang nhà anh chơi, thấy con chó mẹ vừa đẻ năm con chó con thì thích thú, cô là người rất thích nuôi chó, nên ngõ ý muốn xin vài con, Trương cũng hứa khi nào chó con nó mở mắt và bỏ sữa thì mang sang cho Hồng. Chỉ còn cách mấy cái bụi cỏ lau nữa là tới nhà Hồng thì chợt con chó dở chứng, nó dãy dụa nhảy ra khỏi tay Trương chạy vào đám cỏ lau. Trương vội chạy đuổi theo chui vào đám cỏ để tìm, thì chợt nghe có tiếng động phía bên kia đám cỏ lau, tưởng rằng con chó bông đang bên đó thì bất ngờ có tiếng nói:
— Này, cầm lấy số tiền này rồi biến đi, mà tôi nghĩ số tiền này cũng đủ để bà đánh tổ tôm mấy hôm mà thôi.
Một giọng nữ lớn tuổi lại vang lên:
— Hè hè, biết rồi còn hỏi. Mà ông Phú muốn nhận con gái tôi làm con nuôi thật à.
Một giọng nam khác lại đáp:
— ừh, ông Phú thấy bà cực khổ làm bếp ở nhà ông bao nhiêu năm nay, lại thấy con bé có chút quý mên, ông thương như con cháu trông nhà, giờ muốn nhận nó làm con nuôi.
Người đàn bà kia lại lên tiếng:
— Âyy da.. biết ông phú thương như vậy thì tôi xin thêm một ít nữa thì ngon rồi.
Người đàn ông lại lên tiếng nạt:
— Này, nhiêu đây là quá đủ với mụ rồi nhá, đừng có mà được voi đòi tiên. Mẹ kiếp, nhận tiền rồi thì biến đi. Ông Phú dặn là mụ nhận tiền rồi thì biến đi nơi khác mà sinh sống. Nghe chửa.
Người đàn bà xởi lởi đáp:
— Xời… biết rồi.
Nói rồi bà ta cầm lấy bọc tiền gần cả năm chục nén vàng rời đi. Người đàn ông kia lên tiếng mà chửi:
— Mẹ kiếp, con mụ này, khác nào mụ ta bán con gái mụ cho ông Phú nhỉ. Mẹ kiếp con mụ này nghiện đánh tổ tôm kinh. Mà ông Phú muốn nhận con Hồng làm con nuôi thật á anh Tý.
Giọng nam khác lại vang lên:
— Con nuôi cái chó gì, lão ấy muốn mua con nhỏ đó về mà yểm thần giữ của đấy. Mẹ kiếp, chúng nó mất hết nhân tính cả rồi.
— Thế Thần Giữ Của là sao hả anh.
— Xời, mẹ mày, rồi mày sẽ biết con ạ. Mau về thôi.
Trương nghe qua thì giật mình mà cả kinh:
— Khốn nạn thật. Hổ dữ không ăn thịt con, còn con mụ kia thì lại ác rợn hơn cả hổ. Nhưng ở cái làng này lại có kẻ muốn dùng cái pháp tàn ác này hay sao. Mẹ kiếp, phải cứu cô ấy mới được. Mà cái giọng này…. Cái giọng này.
Trương suy nghĩ hồi lâu thì giật mình:
— Mẹ kiếp, mà bà bếp nhà Phú Hộ Mão.Tức là Mẹ của Hồng.
Trương hốt hoảng vội chạy lẻn đi theo hai tên kia, bám theo đến một đoạn thì thấy cả hai đi vào nhà phú hộ Mão. Đứng từ xa quan sát một lúc thì Trương chậm rãi đi tới, giả vờ đứng trước cái bóng mát của cây gạo gần đó để nghỉ mát, thoáng xa xa lão Tư Lam đang đi tới, thấy Tư Lam tới, Trương đúng nép người mà giấu mặt đi, lén bám theo tường rào mà đi ra sau, Trương nhún người nhảy lên bám vào tường, ngó đầu vào xem thì thấy Tư Lam cùng với tên Phú Hộ Mão đứng nói nói gì đó rồi lại đi vào trong một căn phòng ở cuối dãy nhà. Trương muốn nhảy vào trong nhưng thấy bên ngoài có rất nhiều gia đinh của phú hộ Mão đang đứng canh, Trương chỉ biết đứng ngoài trong lòng nóng như lửa đốt mà quan sát. Bên trong Tư Lam được phú Hộ Mão dần vào một căn phòng nhỏ, Hồng đang bị trói chặt tay chân, đầu thì bị trùm một cái bao bố bị đánh cho ngất xỉu, Tư Lam đi tới kéo cái bao bố lên, rồi gật đầu nhếch môi cười như vẻ hài lòng:
— Khá lắm. Được rồi, hà hà hà… tạm thời cứ bỏ đói nó đi. Đêm nay ta sẽ bắt đầu làm bước đầu tiên.
Phú Hộ Mão cúi đầu chắp tay:
— Dạ dạ… trăm sự nhờ thầy, trăm sự nhờ thầy.
Tư Lam lại đi ra ngoài, theo Phú hộ ra phòng khách đung trà cùng với Phú Hộ Mão, Trương đứng bên ngoài nóng lòng đổ mồ hôi hột, một lúc sau thì thấy Tư Lam đi ra, Phú Hộ Mão đi theo sau tiễn khách, trước khi ra về Tư Lam còn quay lại dặn dò:
— Đã nhớ hết những gì ta dặn chưa. Nhớ chuẩn bị cho đầy đủ. Đêm nay ta sẽ tới rồi hành lễ cho ngươi.
Phú Hộ Mão cúi đầu lạy tạ rồi quay người đi vào trong, Tư Lam vừa đi vừa nhếch mép cười cười:
— Chuyến này lại phát tài rồi. Hahahaha…
Trương một lần nữa chạy ra sau, rồi nhảy bám vào tường, đang định nhảy vào cứu Hồng thì vội khựng lại, trước của là hai tên gia đinh đứng canh nghiêm ngặt. Trương đành nhảy xuống lại bên dưới voipj vàng quay về cầu cứu ông Thiện. Lúc này ông Thiện đã đứng trước căn nhà của Tư Lam, quan sát một lúc thì nhận ra có một con đường nhỏ dẫn ra sau nhà, ông men theo đường mòn đi vòng ra sau, phía sau lại có một cái cổng nhỏ khác, ông quan sát không thấy ai thì hạ mình ngồi xuống, lấy trong túi ra một vài sợi tóc của Thầy Minh rồi nắm chặt trong tay, chắp hai tay lại ngang trán miệng niệm chú, sau một lúc thì ông cảm nhận được rằng hồn phách của Thầy Minh đang ở rất gần đây, bừng mở mắt, rồi lại đưa tay bắt quyết điểm mạnh vào giữa trán, men theo chút manh mối khí tức của sự liên kết huyết thống, những hình ảnh quái lạ từ từ hiện lên trong đầu ông Thiện, một căn phòng nhỏ đang từ từ hiện ra, một cái bát quái đang đặt trên bàn, ông thấy rõ trong cái bát quái ấy có một bóng người đang bị xiềng xích trói chặt, từng làn lôi điện cứ thế đánh xuống, người này đau đớn tột cùng. Ông bán tính bán nghi rồi nhận ra đây là em trai mình, đang tính dùng thần lực tiến vào thì bất ngờ bị chặn lại, một luồng ánh sáng đen phát ra, làm ông Thiện khựng lại, bất ngờ hình ảnh của bức tượng Tiêu Diện hiện lên, dáng đứng uy nghiêm, khuôn mặt dữ tợn xuất hiện làm ông Thiện phát ra suy nghĩ trong đầu:
— Cái gì, Tiêu Diện Đại Sĩ.
Lúc này khuôn mặt của Tiêu Diện bất ngờ hiện rõ sự hung ác, đập vào tầm nhìn của ông Thiện là toàn bộ khuôn mặt quỷ dị kia, giật mình ông vội thoát ra khỏi nơi ấy, ông thở nhọc từng tiếng:
— Mẹ kiếp, tại sao… tại sao bức tượng Tiêu Diện này lại không có mắt. Rốt cuộc bên trong này hắn ta đang thờ thứ gì.
Vội đứng dậy mà tính bám lên tường, nhưng bên trong lại phát ra nhiều tiếng động, cộng thêm tiếng nói của rất nhiều người, ông Thiện đành chậc lưỡi quay ra bên ngoài, tính rằng đêm nay sẽ lẻn vào mà cứu em trai mình.
Trương đến nhà tìm ông Thiện thì không thấy ông đâu, sốt ruột đi tới đi lui để đợi, trong lòng như lửa đốt, anh muốn ngay lập tức leo vào cứu Hồng, nhưng bọn chúng canh gác quá gắt, anh đang không biết làm cách nào, chợt thấy từ phía xa ông Thiện đang đi về, Trương vội chạy ra nắm chặt lấy tay ông van xin:
— Thưa Thầy, Thưa Thầy, xin thầy cứu dùm Hồng, xin thầy cứu dùm ạ.
Thấy biểu hiện lạ, ông Thiện lên tiếng hỏi:
— Có việc gì, con bình tĩnh nói cho ta nghe xem.
Lúc này Trương vừa nói vừa mếu máo, kể lại sự việc mình gặp vừa rồi cho ông Thiện nghe, ông trợn mắt kinh ngạc mà nói:
— Thật sao, là Thần Giữ Của sao. Chết thật, chúng nó bảo khi nào mới làm lễ để yểm con bé.
Trương liền đáp:
— Dạ con nghe lão ta nói là đêm nay ạ. Thầy cứu giúp dùm con thầy ơi… huhuhu…
Ông Thiện thở dài rồi nói:
— Được rồi được rồi, tạm thời chúng ta sẽ chuẩn bị một số thứ, tối nay ta sẽ đến cứu con bé ra.
Trương nghe vậy thì quỳ sụp xuống mà dập đầu cảm tạ, ông Thiện đỡ Trương đứng dậy đi vào nhà, ông ngồi xuống ghế mà nhớ lại cái chuyện năm đó ở xứ tàu khi còn đi học đạo:
— Cái chuyện Thần Giữ Của ấy năm ấy chính ông là người tận mắt chứng kiến, số là một tên tà đạo ngỏ ý làm chuyện này cho một lão chủ gia trang, hắn ta mua một cô gái còn trinh về mà làm vợ lẻ, nhưng suốt ngày chỉ nhốt cô gái ấy trong phòng, cho ăn mặc đầy đủ sung sướng, nhưng không bao giờ động đến người cô. Đêm ấy khi đang say giấc ngủ thì bất ngờ bị hai tên gia đinh đi vào bắt trói chặt, sau đó thì khiêng cô ta tới một căn phòng tối, bên trong ấy tên tà đạo kia đã bày sẵn một bàn lễ vật, hắn đứng mà cúng kính múa máy một lúc thì đi tới vung roi đánh mạnh vào người cô gái ấy, phía bên kia tên chủ gia trang đứng nhìn mà không có chút ư hử gì, cô gái bị đánh đau đớn thì van xin cầu cứu nhưng nào ngờ lại bị tên chủ gia trang dùng cây gậy tàn nhẫn đập mạnh mấy cái vào đầu, lúc này cô gái đau đớn nhắm mắt nằm yên bất động, cả người bị đánh cho tơi tả, tên tà đạo lại đi tới, cầm lấy một miếng nhân sâm nhét vào miệng cô ta, sau đó thì dùng kim chỉ rồi may chặt lại. Máu tươi chảy ra ướt hết cả áo, cô gái đau đớn, uất ức mà mở mắt trợn lên căm thù nhìn về phía Lão Chủ kia, bất ngờ tên tà đạo lại đưa tay móc lấy đôi mắt của cô gái ấy ném sang một bên, rồi lại vung dao cắt đứt hai tai của cô ta. Sau khi làm xong xuôi thì dặn rằng phải chôn sống cô ta, miếng sâm trong miệng có thể kéo dài sự sống của cô ấy trong vòng mười lăm hai mươi ngày. Trong khoản thời gian đó thì uất hận của cô ta sẽ càng dâng lên cao, cái chết từ từ sẽ khiến sự căm thù oán khí lên đến tột đỉnh. Đến khoảng hai mươi ngày thì hắn sẽ quay lại, và rồi đúng hai mươi ngày sau, tên tà đạo ấy quay lại thì cho đào cô gái kia lên, lúc này cô ta đã chết co quắp. Tên tà đạo lại rút trong người ra một con dao lớn, hắn chặt cái xác kia làm bốn mảnh, sau đó thì đem nó đi chôn ở bốn gốc nơi tên Chủ Gia Trang kia chôn cất của cải. Oán khí cô ta dâng lên ngút trời, đời đời sẽ mãi bảo vệ đống của cải kia. Sau nhiều năm trôi qua, trong lúc hai thầy trò ông Thiện đi bắt yêu thì có đi ngang qua mảnh đất này, Sư Phụ ông nhận ra nơi này chứa đầy oán khí, theo dõi vài ngày thì nhận ra là có yểm thần giữ của, vốn người hành đạo giúp đời, lại có tính thương người, sư phụ ông quyết giải thoát cho cô gái ấy. Năm ấy phải mất rất nhiều công sức, vất vả lắm mới giải được thứ trấn yểm ấy, sau khi hỏi ra thì vong hồn của thần giữ của mới kể lại toàn bộ sự việc cũng như quá trình trấn yểm ấy. Hai thầy trò ông không khỏi chua xót cho thân phận và cuộc đời của cô ta, sư phụ lại dùng pháp đưa cô ấy đi đầu thai chuyển kiếp, bao nhiêu oán hận đều buông bỏ, việc làm của kẻ ác thì trời ắt sẽ không tha.