Truyện Kinh Dị Lẩu Uyên Ương – Lẩu Âm Dương Tập 7



Theo như lời bà Nghiêm, toàn sơn thành thì chỉ có nơi này là phong thủy tốt nhất, rất thích hợp làm những chuyện thế này, vì thế nên ông chủ quán mới mở cửa hàng lẩu ở đây. Nhưng chúng tôi cũng không biết được nếu làm việc này ở đây, liệu có phải là làm hại người vô tội và liệu tướng quân Ba có đồng ý hay không. Và để tránh những việc không đáng có, nên đã quyết định giấu chủ quán.

Mồ hôi tôi tuôn ra như tắm, tôi ấp úng: “Đây là… bạn tôi, từ vùng khác đến”

Không ngờ ông chủ quán khua tay: “Nếu là tiên sinh đến từ nơi khác đến thì không phải vái lạy tướng quân Ba đâu…. không cùng đạo, nếu tương khắc thì cũng không tốt”

Tôi vội vàng lôi Cố Lương vào trong và đột nhiên hiểu ra lời chủ quán nói, ông ấy hình như đã lầm tưởng Cố Lương là vị phong thủy tiên sinh mà tôi mời đến để giải quyết chuyện này.

Ngồi xuống cùng Cố Lương, tôi đưa mắt nhìn bà Nghiêm và ông cụ ở quán trà đang ngồi ở bàn bên cạnh, họ nhìn tôi và gật đầu.

Tôi vẫn chưa kịp nói gì thì Cố Lương đã nói: “Sư huynh, không ngờ là có quán lẩu này thật, đêm rồi mà vẫn đông khách…. em lại cứ tưởng anh muốn kéo dài thời gian cơ…”

“Kéo dài thời gian?” tôi nói “làm gì có chuyện nửa đêm kéo dài thời gian không cho em về, ngoại trừ….”

Nói đến đây, tôi tự thấy mình nói sai nên đã im bặt luôn, còn Cố Lương thì đã đỏ hết cả mặt.

Lẩu được bưng lên, tôi vội vàng nói: “Em thử loại lẩu chính thống nhất Trùng Khánh này đi… anh biết em không ăn được cay nên đã gọi loại lẩu này”



Nồi lẩu trước mắt, nhìn giống như hai vòng tròn đồng tâm. Vòng tròn to toàn là canh đỏ, ở chính giữa có một vòng tròn nhỏ hơn đựng canh trắng. Loại lẩu này với người không hiểu biết thì cũng có thể gọi là lẩu uyên ương, nhưng cách gọi đúng nhất là: “lẩu mẹ con”

Đúng vậy, theo đúng như lời bà Nghiêm nói thì đây là cách giải quyết vấn đề. Nếu nói là, ăn lẩu uyên ương sẽ “cùng sống cùng chết”, thì ăn lẩu mẹ con sẽ là “trong anh có em”.

Cố Lương nuốt nước miếng, đang định gắp một miếng đậu bỏ vào thì tôi ngăn lại: “Đừng vội,…anh muốn giới thiệu một người với em”

Kiều Tiên bước ra từ trong bóng tối, ngồi xuống đối diện Cố Lương, cười với cô ấy một nụ cười có chút không đành: “Xin chào, tôi là Kiều Tiên….là bạn gái của Anh Xuyên”

Ánh mắt của Cố Lương thay đổi hẳn, miếng đậu đang gắp bỗng nhiên rơi xuống bàn, cô ấy cố gắp lại nhưng tôi ngăn: “Không sao, rơi rồi thì thôi”

Cố Lương ngẩng đầu, cố gắng nở một nụ cười: “Sư tỉ thật là xinh đẹp… hai người rất đẹp đôi”

Kiều Tiên dường như cảm nhận được điều gì đó trong ánh mắt ấy , quay sang nhìn tôi và nói: “Em khen quá rồi…. chị là người ở đây, em là khách từ phương xa đến, hãy thưởng thức đồ ăn ngon này của Trùng Khánh đi”

Cô ấy gắp hai miếng thịt từ canh trắng, một miếng cho Cố Lương và một miếng cho cô ấy. Tôi chỉ biết cúi gầm mặt ăn đồ trong canh đỏ và không lên tiếng.

Thấy Cố Lương đã nuốt miếng thịt, Kiều Tiên liền đứng dậy cúi đầu: “Tiểu muội, xin lỗi em…. sau này…. nhờ em giúp đỡ”

Cố Lương hình như đã hiểu ra, đột nhiên rót cho mình cốc bia đầy ,uống một hơi, sau đó nói to với tôi: “Sư huynh sư tỉ, chúc hai người hạnh phúc…. không cần giúp đỡ đâu, em cũng không muốn làm phiền hai người”

Cô ấy đứng dậy, dụi dụi mắt rồi chạy ra ngoài: “Sư huynh xin lỗi, em đột nhiên có chuyện gấp… em về trước đây…. sư tỉ, nhờ chị chăm sóc anh ấy nhé”

Nhìn bóng cô ấy dần dần đi xa, tôi chỉ biết cười trong đau khổ. Cô gái ngốc, chuyện em và Kiều Tiên nói đến không phải cùng một chuyện…

Lúc này bà Nghiêm gật gật đầu với vẻ mặt nặng nề, còn Kiều Tiên thì thở dài nhìn về hướng Cố Lương bỏ đi.

Đêm đó, tuy rằng Kiều Tiên không đến, nhưng tôi vẫn không thể ngủ yên, cả đêm đều lo lắng rằng liệu việc đó có thành công không.

Cho đến tận sáng sớm, tôi nhận được cuộc gọi từ Cố Lương.

“Sư muội…. em tìm anh có việc….”



“Anh Xuyên, là em đây….” Đầu bên kia tuy vẫn là giọng Cố Lương, nhưng lại mang lại cho tôi cảm giác hoàn toàn khác, “thành công rồi, em sẽ đến tìm anh ngay”

Ở sảnh khách sạn, tôi đã gặp Cố Lương… hoặc có thể nói là Kiều Tiên…

Kiều Tiên khoác lên người Cố Lương bộ váy dài, khác hẳn với phong cách thể thao mà Cố Lương vẫn mặc, làm tôi cảm thấy có vẻ gì đấy vừa xa lạ vừa thân quen. Tôi chưa dám tin nên hỏi dò: “Em là?”

Cô ấy cười một cách dịu dàng “Anh về nhà cùng em đi…. 3 năm rồi em không gặp mẹ”

Thành công rồi! Mạng của tôi đã được giữ lại rồi, còn Kiều Tiên lại trở về bên tôi.

Trên đường về nhà cô ấy, tôi không nhịn được nên đã hỏi: “Bây giờ…. em cảm thấy sao?”

Kiều Tiên mỉm cười và nói: “Rất tốt…. tuy rằng em với cơ thể này có chút lạ lẫm, nhưng em rất hài lòng…. không những thế ký ức của Cố Lương vẫn còn , thế nên sau này nếu phải đối phó với người nhà bạn bè cô ấy thì cũng không có vấn đề gì… Nhưng để không xảy ra bất cứ chuyện gì, em sẽ dần dần cắt đứt liên lạc với họ”

“Vậy… Cố Lương có phải đã….”, tôi ấp úng hỏi.

“Cô ấy… chưa chết”, Kiều Tiên thở dài, “Cô ấy vẫn ở trong cơ thể này, chỉ là mất đi quyền kiểm soát. Những gì em thấy được, cô ấy đều biết và cảm nhận được, cô ấy sẽ nhìn thấy em dùng cơ thể của cô ấy để sống, để giao lưu với người nhà và bạn bè cô ấy, nhưng cô ấy không thể làm gì hơn…”



Please follow and like us:
Pin Share

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

CAPTCHA ImageChange Image

Contact Me on Zalo